Nhiều năm về trước, lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất Châu Âu đầu tiên- đó là nước Đức, tôi một kẻ quê mùa chân chất ngỡ ngàng với những thứ tiện nghi và chuẩn sống của họ. Những thứ mà tại Việt Nam nói chung và tại tp. Sàigòn nói riêng là một xa xỉ, những vạt hoa những con lạch nhỏ cây cối, phố phường, nhà cửa trang hoàng màu và sắc được khéo léo lựa chọn .. mê hoặc tôi. Dần dà tôi có dịp đến những vùng đất của những huyền thoại khác: Pháp, Ý, Bỉ, Áo... Dẫu là chỉ cưỡi ngựa xem hoa, nhưng đựơc lượt nhìn những kiến trúc, tác phẩm mà cả nhân loại tự hào và trầm trồ thì không thể không thích.
Năm nay tôi đến xứ sở của của nàng tiên cá, đến xứ sở của những chuyện thần tiên và cái vùng đất thần thánh đầy những thần thánh, linh vật, thuyết truyền và giai thoại.
Mùa này Châu Âu không còn nhiều những ngày nắng đẹp và những vạt nắng vàng rũ như những tấm màn mịn rớt trùm lên nhân loại mãi đến tận tối nữa, thay vào đó lúc nào hay gần như từng ngày trời Châu Âu như được phủ tấm mền dầy mãi đến tận nóc đầu, vì thế mà nó cứ âm u xám một màu chì và màu xám của tro tàn, nhiệt độ thời điểm mày cứ tầm 11, 12 độ, có khi thấp hơn, ngày có nắng nhinh nhỉnh ti tí nhưng chung qui là như thế.
H.26

Tôi lên tàu đi Đan Mạch cùng với 7 nàng tiên không phải là cá và rất thích đi cùng gã Bush này, dường như tôi từ VN đến, nên những ngày tôi đến thường là một ngày nắng, còn lại là hết ưu đãi. Hôm đó cũng thế, chúng tôi lên xem buýt đi về bến tàu, trên tàu đi từ Đức đến Copenhagen hôm đó chúng tôi may: nắng đẹp mơ màng gợi cảm và những con gío tà tà hờ hững phe phẩy đùa bợt với những áng mây gợn trôi trên trời xa, thế là chúng tôi được một mẻ hình với trời xanh mây trắng nắng chan, bọn tiên không phải cá này tận dụng ngay cơ hội ngue ngẩy chụp hình chạy nhặng xị cả một phía boang tàu, hôm đó đi tàu chắc mấy người Châu Âu cũng hoảng không biết có nhầm tàu không mà đâu ra nhiều con người ti tí này chứ! Cảnh vật Châu Âu mà có nắng là tự nhiên nàng thơ trong tôi lại nổi lên... nhưng tiếc là quá bận với mấy cái vụ làm dáng chụp hình ngoáy đằng trước lui đằng sau nên lại để quên nàng thơ tại con tàu đó mất.
H.27

Tàu đi mất 1giờ 45 phút, chúng tôi lại lên xe để tiếp tục cuộc tấn công vào Copenhagen, trên đường đi tôi cũng cố giương mắt xem cảnh vật chung quanh con đường đến Copenhagen, vì đi mất khoảng hai tiếng lận, nhưng thật tình cảnh vật nhà cửa tại Đan Mạch chẳng có gì gây sốc cả nên tự nhiên thế nào không biết mà mắt tôi cụp xuống và chìm vào giấc ngủ luôn... Nhưng thật tình tôi không có tiếc vì bỏ qua quan sát mớ đường xá, cây cối và người ngợm dọc lối đi đến Copenhagen, vì trong giấc mơ chập chờn tôi thấy nàng tiên cá lóng lánh hơn, tôi thấy những con đường ngời ngợp ánh sáng và những vạt cây cối rì rào trong gío với nhiều lá xanh hơn.
H.28

Cuối cùng sau hơn 4 tiếng trên buýt và tàu, chúng tôi một lũ người tí hon ngơ ngác, dáo dác đặt chân đến Copenhagen, sau lưng chúng tôi là bến xe lửa chính của Copenhagen, trước chúng tôi là trung tâm thành phố, nhưng đương nhiên là chúng tôi không thể thấy cái trung tâm đó nếu không đi về phía trung tâm; điều tôi muốn nói ở đây cái ấn tượng mà Copenhagen hay Đan Mạch nói chung ghi dấu trong tôi đó là những tòa nhà theo dạng khối, không hình thù đặc biệt, chỉ là những cái cục vuông hoặc chữ nhật, nóc trọc trơ và phủ vừa kín lên trên cái khối vuông, nhật, tròn đó... trong những màu sắc rất nhàm chán hoặc đen, trắng, xám hoặc xám trắng đen hay nói kiểu khác trắng đen xám! Ở lại Copenhagen ba ngày mà trong tôi đông đặc cảm xúc, không có một chút cảm xúc gì cả, dù có cố.
H.29

Hẳn nhiên đường phố chính của Copenhagen cũng chật ngất người, người ta ở đây có vẻ mốt hơn, có những đôi mắt gần như trong suốt hơn, thế mà tôi gần như bị nghẹt và kẹt làm sao đó, không một chút cảm xúc, nó bí bức làm sao đó.. Copenhagen, ở đó chúng tôi cũng mua vé tàu chạy dọc theo những kênh và qua những cây cầu ở nội thị để ngắm Copenhagen từ nước, đi tàu kiểu này ngắm Đan Mạch tựa như đi Venice, tôi nghĩ trong bụng, nếu mà Venice cũng chán phèo nhạt nhẽo thế thì tôi chẳng cần phải đến Venice một ngày nào đó nữa, nước ở đây cũng chẳng sạch hơn nước ở nhà mình lắm.. vì ở nhà mình, người ta hay bảo thế là dơ nên tôi hay nhạy cảm, nhìn nước ở đâu cũng lấy chuẩn nước ở nhà mình để so. Rồi tàu đi đến eo biển giữa Đức và Đan Mạch nơi có nàng tiên cá nằm chỏng chơ ngu ngơ ngoài biển lạnh. Người ta nói quá nhiều về bức hình ấy, tôi không phải là nghệ nhân, cũng chẳng phải là nghệ sĩ, nên có thể tầ m hiểu biết hạn hẹp về nghệ thuật nên không thể bàn về bức tượng ấy; nhưng hẳn nhiên chẳng có quái gì ngăn tôi không nói là: đó là một sự nhảm nhí, chẳng có gì phi thường hay hay độc đáo cả, bức tượng nhỏ xíu chơ vơ đặt gần ngay lối đi mòn xuống mép nước, mà mãi khi tàu vụt trôi qua chúng tôi mới kịp nhận ra thì ra đây là bức tượng nàng tiên cá huyền thọai nọ. Tôi thì lại nghĩ, chẳng nhẽ nó trở nên huyền thoại vì quá sức vô nghĩa... nhưng thôi kệ nó, nó chỉ là bức tượng thôi mà, nói nhiều về nó làm gì, dù sao thân mình cũng đâu chịu được nắng mưa, những cái nhìn soi mói các kiểu và những thị phị nọ này.!
H.30

Du khách là những kẻ lang thang hoang mang nhất, không biết nên làm gì và nên bỏ gì và nên lang thang những đâu, vì đâu phải kẻ lang thang bất định, nên đâu phải đi đâu cũng được, vì đâu phải lang thang như kíêp du mục, đâu phải trẩy đi vùng đất mang cái ăn cái mặc nên du khách là kẻ lang thang đáng thương, đi mà không biết có thoả không có hài lòng và luôn sợ bỏ sót cũng như đi lạc, mà lo đó là chính đáng, vì họ thường mắc phải hay rơi vào trong chính đúng những cái họ lo. Lâu đài và vườn hoàng gia, thời gian rồi ở Sài Gòn xem mấy bộ phim có tay hoàng tử trẻ của Đan Mạch yêu cô gái Mĩ nhìn mình cũng muốn câu tay hoàng tử ấy để được dạo trong những khoảng vừơn đẹp và mộng mị, thế tới đây rồi, mình chẳng muốn làm thế nữa, sợ nhất là sự tưởng tượng của mình, sao mà nó nhiều quá không biết, chẳng nơi nào vừa với sự tượng tượng. Tựu chung thế này, sau ba ngày, tôi hết sức hân hoan được quay trở lại Đức, rời bỏ cái xứ sở của nàng tiên cá. Ai đó có nói với tôi, vẻ đẹp đâu cũng có, chỉ có điều người ta phải nhận ra, có lẽ tôi không kiên nhẫn, có lẽ tôi không có óc nghệ thuật, mặc! Copenhagen không một chút quyến rũ và hấp dẫn đối với tôi. Nếu có ai đó gặng hỏi lắm về sự quyến rũ tại nói đó, thì cùng rốt tôi có thể nói: những đôi mắt xanh trong suốt!!
H.31

Đi liên tục kể từ khi đặt chân đến Đức, nên cơ thể tôi cũng sắp rũ tàn sau những ngày miệt mài đi, thế là vừa về lại Đức( Hamburg) tôi cấm cung ngủ 1 ngày dài, sau một ngày nữa tôi lại đến Berlin và ngày hôm sau chúng tôi lại đến xứ sở của những câu chuyện thần tiên mộng mị một thời. Từ sân bay đến trung tâm Stockholm, chúng tôi đi xe buýt mất 80 phút, lời khuyên cho ai đến đây nếu biết phải quay về thì mọi người nên mua vé khứ hồi, vậy sẽ rẻ hơn và an tâm về mặt vé vít. Sau khi đi Copenhagen thì tôi trở nên thực tế hơn, ít mộng mơ hơn, như vậy dễ làm mình hài lòng hơn, đến Stockholm mùa này không còn những cánh buồm dưới bến nữa, một điều mà ai cũng biết không cần đến sách hướng dẫn, là ở Stockholm hay Thụy Điển nói chung người ta rất thích đi tàu buồm, vì dọc đường đi đến Stockholm và vùng ven trên những bến tàu biển, người ta có thể thấy cơ man là những con tàu trọc buồm được đưa lên bờ.. thành phố này nhiều màu sắc hơn, đó là điều đập ngay vào mắt tôi. Một điều không chờ, lúc đầu chúng tôi thấy lo ngại tí, nhưng sau đó tôi lại thấy vậy mà hay, là du khách ai cũng muốn lưu lại tại trung tâm, nhất là khi quĩ thời gian cho một thành phố là 2-3 ngày. Chúng tôi được một người quen đặt phòng trên mạng, và cái hostel của chúng tôi nằm giữa một cánh rừng, hơi hãi hùng nếu ai đó đến ban đêm, vì dù đã đến vào lúc ban ngày, khi về buổi đêm chúng tôi đã phải lạc như vào một mê cung trên 2 tiếng đồng hồ mới vào được hostel, vì hostel chúng tôi tá túc, nằm trong rừng bên vệ một đường cao tốc cho xe hơi. Kể lể rườm rà thế này là có mục đích cả, chẳng phải vô lí mà ở đây có lắm chuyện thần tiên hay ma quỉ, thì đó là tuỳ vào sự tưởng tượng của từng người mà thôi. Vì ở ngoại ô và thực tế là trong 1 khu rừng, nên chúng tôi muốn xuống phố phải đi xuyên qua những khu đất và những khu dân cư mới rồi mới đến trung tâm, tầm nhìn và cái chúng tôi được nhìn rất khác nhau và khác nhau rất xa; Thụy Điển theo cách nhìn của tôi cũng quản lí tập trung, có nghĩa tại Stockholm nội hạt và tâm điểm xa hoa hào nhoáng, nhưng những vùng ngoại ô thì tồi tàn và ủm thủm hơn, chúng tôi cũng đến trung tâm của hạt chúng tôi ở là Solna, Solna là một quận của Stockholm, nhưng mọi thứ nhìn rất khác, tẻ nhạt và chậm.
H.32

Bây giờ là Stockholm của Stockcholm, tôi rất thích nơi này, cảm giác tự do, đỉnh cao của văn minh, sành điệu và hành xử văn hoá với nhau với những tộc người khác nhau với nhau, tôi có nhận thấy ở đây. Tại đây, trên phố xá, người đông nghẹt, một điều cũng đáng để nói, những người mẹ trẻ, những cặp trẻ và con cái đều rất nhiều trên đường phố, mọi người ăn mặc thanh lịch, bặt thiệp và luôn hết sức vui vẻ đứng lại chỉ dẫn tận tình khi có ai đó hỏi và nói tiếng anh rất tốt, vì cách chỉ dẫn của họ nó cũng hơi khác thường, có vẻ như là viết thế thôi, nên thời gian ở đấy, chúng tôi chủ yếu là hỏi người ta trên đường khi muốn đi đâu về đâu và kiếm gì... Nếu ở một hẻo nào, có lẽ tôi có thể chọn chỉ Stockholm, họ bặt thiệp, ăn mặc đẹp, hiện đại mà có vẻ rất truyền thống. Phố cổ của Stockholm cũng đẹp, xây dựng trên những đồi gập ghềnh và nằm trên biển, cảnh vật thoáng và đa dạng trong màu sắc, bày biện và và thể hiện. Nhưng điều đáng nói, thiện cảm của tôi đối với con người ở đây là nhiều nhất, người ta cảm thấy thoải mái và được đối xử với nhau như những con người văn minh và văn hóa.
H.33

Stockholm, đẹp và như đã nói rất cũ và rất hiện đại- người người ăn mặc thanh tao và đẹp, điều đáng nói người ta cứ không nghĩ mình có văn hoá mà được nhìn nhận thế; sự thể điều này phải được đánh giá từ người khác mà thôi; và tôi cho rằng ở vấn đề này Stockholm thể hiện được rất tốt. Chính thế mà khi ra về tôi có chút luyến lưu với thành phố này. Một điều khác cần được đề cập, hầu như mọi quán xá từ to đến nhỏ tại Stockholm được bày biện rất khéo léo, tất cả những cửa hàng siêu thị bày biện rất sáng tạo, táo bạo và độc đáo, khác kiểu ở Đức, chỉ một loại chuẩn sắp hay bày biện hàng hoá, đương nhiên có nhiều kiểu nhưng không khác mấy; ở Stockholm khác, mọi thứ bày bán rất bắt mắt và rất có mĩ thuật, chung là bán những loại hàng gần giống nhau, riêng là thu hút người đi xem hàng những kiểu pha màu và loại quần áo khác nhau; không chỉ riêng ở mục quần áo mà những hàng khác cũng thế. Điều đó cũng đồng nghĩa, những người học thiết kế công nghiệp hay nội thất nói chung nên một lần đến Stockholm để xem qua những phá lối trong phối hợp màu sắc cũng như cách bày biện đa dạng, không có máy hình nào chụp hết và không thể nào học hết, nhưng xem qua và ghi nhận rãi rác mọi thứ tại đây là điều không vô nghĩa tí nào. Thành phố này không giống Rôm, Paris hay Wien, nơi những kiến trúc hoành tráng những quảng trường rộng lôi cuốn người người cuộn đến tán dương, nhưng nó thu hút bởi những cái hài hoà và những cung màu trong cách bày biện, giữa phố cũ mới, những đường nét mới cũ trong cách bày biện tại những khu cũ mới và mới cũ... nói chung như đã nói, thành phố thật khéo léo và điều đó chứng tỏ con người ở đây cũng có gu cao trong việc khéo léo bố trí cuộc sống và không gian sống của mình. Đây là thiển ý và cảm nhận của riêng tôi về Stockholm.
H.34
Du ký 7.11.08