Ta có thể dễ dàng cảm nhận được âm thanh của những "giọt piano lóng lánh". Chúng ngân lên như tiếng những hạt mưa rơi bên thềm. Từng giọt. Từng giọt. Chậm rãi... đưa tôi vào giai điệu của bản nhạc buồn Song From A Secret Garden. Rồi tiếng Violon vút lên , dai dẳng, da diết, trầm lắng....
Hè đến kèm theo đó là những cơn mưa mùa hạ , có lúc bất chợt , có lúc dai dẳng không nguôi ,không khỏi tạo ra cho tôi những cảm xúc , những chạnh lòng . Cứ khi trời mưa , không hiểu sao lại muốn nghe Song From A Secret Garden , và mỗi lần nghe Song From A Secret Garden lại mong muốn trời mưa tha thiết . Trong tiếng mưa tí tách , vang lên bản nhạc réo rắt , những nỗi buồn hiện lên 1 cách dịu nhẹ , rồi trôi theo những tiếng tí tách của từng hạt mưa và tiếng đàn dư âm đọng lại . Thật lạ , niềm tin tưởng chừng đã mất lãi trỗi dậy mạnh mẽ vô cùng .
Mưa, giống như 1 cô bé bị kìm nén, ức chế cảm xúc . Cố gắng chịu đựng để rồi đến khi vỡ òa thì nước mắt đã chực trào ra từ bao giờ . Những hạt mưa vẫn cứ rơi, những giọt nước mắt vẫn ko ngừng thấm vào làn môi . Mặn .
Chỉ có những ai sinh ra và lớn lên ở miền Bắc , mới có thể cảm nhận rõ hơn , sự thay mùa và những cơn mưa mang trong mình nó . Tôi ghét sự ướt át, cát bẩn bắn lên người . Nhưng những con mưa mùa hạ-thu ,cùng bản nhạc này thường mang đến cho tôi những cảm xúc lãng mạn....
(ST và cảm xúc riêng )