Linda vốn định chờ đến khi mọi ngừi bỏ đi thì sẽ rời khỏi, nhưng ko ngờ những ngừi tò mò kéo đến mỗi lúc một đông. Cô chỉ còn biết cố mà thoát khỏi đám đông.
Đi đc một lát, những ánh mắt tò mò biến mất, Phục Hy bèn hỏi:
- Bi h, em về nhà ư???
Linda ko do dự gật đầu, nhưng đính chính ngay lập tức:
- Ko, em đi mua đồ!
Phục Hy lại tiếp:
- Mua j thế????
Linda nghĩ bụng, trông anh chàng này lúc thường lặng lẽ gớm, mà nay lại cứ như một bảo mẫu. Cô đành trả lời:
- Mì ăn liền
- Ko đc!
Anh ngang nhiên ngắt lời cô, đoạn bổ sung:
- Ko có dinh dưỡng
Linda nghiến răng:
- Baby Hy này, nếuko thì biết thế nào hơn?? Người mẹ vô trách nhiệm của em chẳng nói chẳng rằng bỏ đi du lịch, nên em đành phải ăn thứ đó thôi...
Rùi cô liên tục thúc anh đi nhanh lên, nếu ko lát nữa cả đám Nhạc Vi đến nơi ko thếy chù nhà, sẽ lại nổi cơn lên, đòi giết ngừi cho mà sem!!!
Phục Hy chúm môi, vểnh lên cong xuống ra vẻ đắn đo, đoạn từ tốn bảo:
- Thế thì để anh giúp em vậy!!!
Cô ngạc nhiên đến độ mắt miệng tròn xoe, có nên tin vào tên này ko nhỉ??? Anh ta làm bếp??? Ko ăn đc thi đã đành, chẳng may ăn vào rùi bị làm sao biết làm thế nào??? Lại ko thể thẳng thừng làm mất lòng tự tôn của anh ta... lại còn, lại còn....
Linda đang nghĩ nên trả lời hắn ra sao, bỗng nghe có tiếng ư ử lí nhí ngay phía sau Phục Hy (!) Cứ như tiếng trẻ con đang ngộp hay tiếng của con vật nào đang kêu. Điều ko thể ngờ đến chính là, bộ mặt đưa đám của Phục Hy bỗng tươi tỉnh hẳn lên. Anh xoay ngừi ra sau, nói vs chiếc cặp đeo của mình:
- Được rùi, Cách Cách , anh mày lập tức sẽ thả chú em ra ngay đêy, ngoan nào!!!
Lời lẽ dịu dàng đến mức mê hoặc.
- Anh mày??? Cách Cách???
Linda ko hay tò mò việc riêng của ngừi khác như thế, nhưng cũng ko kiềm nổi hiếu kỳ, bèn cất tiếng hỏi.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt bình thường trở lại =.= Trong lòng cô thoáng đố kỵ:
- Làm j mà hắn thay đổi nhanh thế?? Thiên vị quá đi mất!! Ko lẽ Linda ta ko bằng 1 con thú cưng hay sao???
Phục Hy ôm từ trong cặp ra một con vật lông dài, to bằng nắm tay, vừa trắng lại vừa vàng như thể cuộn len , vừa ra đến bên ngoài thì biến thành một chú chó nhỏ xíu
Linda bèn hỏi:
-Tên nó là Cách Cách ???
Phục Hy khẽ gật đầu. Anh cẩn thận bế Cách Cách vào trong, sau đó đưa mặt đến gần nó, đưa ngón tay che chiếc lưỡi đang thò ra từ mồm con vật bé nhỏ có đôi mắt tròn xoe như hai viên bi đen, nét mặt hoàn toàn thư thái. Một lát lâu, anh ngẩng mặt lên nhìn Linda, đoạn hỏi:
- Em cười gì thế ?
Linda đưa tay xoa trán, hok lẽ mình đang cười sao? Cảnh tượng vừa nãy rất ấm áp, cô phải thừa nhận với lòng. Thế nhưng như thế mà mình lại mỉm cười ư ? Cô vội đáp:
- Em cười vì anh trông như một bà mẹ trẻ bị đứa con hôn hít.
Phục Hy mặt đỏ bừng lên, vẻ mặt hơi bối rối:
- Em nói vớ vẩn gì thế ? Anh hok thèm lo cho em nữa.
Linda ngớ cả người, sau đó bật cười, suýt tí nữa thì há hốc mồm, bảo:
- A ha, ái chà...Baby Hy, anh ăn nói cứ như một cô gái ấy, "Hok thèm lo cho em nữa". Lời lẽ thế này mà cũng nói đc ư? Ha ha...em đến đau cả ruột bì bùn cười đêy!
Cẩm Phục Hy bấy giờ mới ý thức đc, anh thực mún tự đánh vào mặt vài cái. Anh trừng mắt nhìn Linda, một tay ôm Cách Cách,tay còn lại nắm tay cô, cứ thế bước đi. Linda liền hỏi:
- Anh định đi đâu thế?
Anh thẳng thừng:
- Ngốc, dĩ nhiên là đi đến nhà xe ròi.
Linda cứ mặc cho anh lôi mình đi, lòng bàn tay lạnh ngắt. Thời tiết nóng thế này mà tay hắn vẫn lạnh thế kia. Cứ như chạm phải nước đá hok bằng, thik thật!
================================
Gần nhà Linda, một chiếc Toyota màu bạc ánh hồng dừng đó, nhưng rất lâu vẫn hok ai bước ra.
Cẩm Phục Hy liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn sang Linda, đã hơn mười phút, cô ta hok thấy mệt hay sao? Linda đặt Cách Cách lên chân, cứ hok ngừng cù vào bụng của nó. Cách Cách cũng tỏ vẻ thik thú vô cùng, lại thay đổi tư thế để cô bắt nó nằm im.
Phục Hy tỏ vẻ ganh tị, anh hếch mũi:
- Xì, tên này đúng là dại gái, theo ta bao nhiu năm ròi mà mới gặp người đẹp đã quên chủ nhân.
- Gì cơ? Gì cơ? Cách Cách là anh chàng cún ư? Bao nhiu năm nay? Thế nó đã bao nhiu tuổi ròi?
Linda nhìn đăm đăm con vật, làm gì có anh chàng cún nào lại lấy cái tên đó? Hơn nữa cô cứ nghĩ Cách Cách là con vật ít tuổi vừa chào đời hok lâu. Ngay đến cô cũng có thể nhấc bổng nó lên chỉ với một tay (!)
- Mười mấy năm ròi đếy. Cũng hok bít là tại làm sao mà nuôi mãi chả lớn thêm tẹo nào.
Phục Hy bảo
- Anh nhặt nó về đếy
- Nhặt về ??? Lại có ngừi bỏ rơi con vật đáng iu thế này ư ?
- Ừm. Lúc đó trông nó dơ lém, đứng bên thùng rác đói lả nhưng lại hok lục tung lên để tìm thức ăn. Anh đoán là nó bị chủ nhân bỏ rơi.
Nghĩ đoạn, anh dùng bộ dạng hẹp hòi bảo:
- Sớm bít nó dại gái thế này, anh đã hok ngó ngàng đến nó làm gì.
Linda cười híp cả mắt:
- Thật hok đếy ? Baby Hy hok cần phải giả vờ hung hăng thế để che giấu tình iu với anh bạn bé bỏng này đâu !
Phục Hy hok típ lời, Linda nhìn chăm chăm. Cuối cùng anh mới lên tiếng:
- Em có chịu xuống xe hok thì bảo ?!!!!
Linda mặc đầm ngủ ngồi trên soopha, tay phải cầm remote, tay trái cầm một quả chuối to, vừa chuyển đài vừa chóp chép. Chuyển đến vòng thứ hai vẫn không ngừng bấm.
" Linda này, tủ lạnh nhà em sao chẳng có gì hết !" Phục Hy từ nhà bếp bước ra, nói chỉ nửa câu, trông thấy Linda cứ như một cô vợ trẻ uể oải ung dung, lại còn cả chiếc đầm ngủ kia nữa...lập tức khiến anh im như phỗng.
Linda vốn ko nghe thấy những lời vừa rồi, xơi một miếng chuối, chăm chú dán mắt vào màn hình. Một lát sau, cô chợt đưa mắt về nhà bếp, phát hiện ra Phục Hy đang đứng như tượng: " Sao thế baby Hy ? Có việc gì chăng ?"
"À... không ...không việc gì cả. Anh vào đây" Phục Hy như sực tỉnh trở vào trong. Ánh mắt Linda lại tập trung vào màn hình, nhưng ko hiểu tại sao mặt baby Hy lại đỏ phừng lên ?!
Tìm kiếm một hồi cũng chỉ có nui, cải trắng, và trứng gà. Phục Hy nhìn vào trong tủ lạnh với vài thứ lặt vặt, bất lực thở dài. Nếu đã vậy thì chỉ nấu được món nui thôi. Anh cho cải trắng đã cắt xong sang một bên, chuẩn bị đánh trứng gà.
Bỗng anh cảm giác nhột cả sống lưng, suýt tý nữa thì đánh rơi cả tô trứng trên tay. Lại là Linda ! Cô bất chợt ôm chầm lấy lưng anh. Anh thật không biết thần kinh của mình có vấn đề ở chỗ nào mà lại đến nhà làm cơm cho cô ta.
" Baby Hy, anh nói xem chúng ta có giống một đôi vợ chồng son hay không ? Hả ? " Cô cười ngọt ngào. " Anh thật đáng yêu, lại còn làm cơm cho em nữa. " Cẩm Phục Hy không nói lời nào, tiếp tục đánh trứng nhưng động tác thì không chút tự nhiên.
Cô nhìn sợi dây đeo kia ánh lên, liền đưa tay lôi chiếc giày nhỏ trước ngực anh ra phía sau. Ra là một chiếc giày nhỏ bằng gỗ, trông bộ dạng như đã được đeo lâu lắm. Thế nhưng phối hợp với sợi dây đeo bằng bạch kim kia thì thật độc đáo. " Baby Hy, anh thật biết cách đeo trang sức" Linda chạm vào chiếc giày nhỏ, khẽ nói: " Lại có thể đeo sợi dây đắt tiền kia với chiếc giày xinh xinh này."
Phục Hy đã ngừng công việc trên tay, anh xoay người sang bên, dịu dàng: " Nó là quà tặng của một người rất quan trọng" Linda tò mò: " Không lẽ lại là mối tình đầu ?" Phục Hy không trả lời trực tiếp: " Là một cô bé. Cô ta đối tốt với anh lắm. Lúc tặng vật này, cô ta chỉ mới 7, 8 tuổi".
Linda cho chiếc giày gỗ này về trước ngực anh: " Không ngờ baby Hy lại là mẫu người nặng tình đến thế, càng lúc em càng thích anh rồi đấy " Phục Hy lại bị trêu chọc nên không biết nói gì.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Linda thong dong bước ra mở. " Củ cải Linda ! Cậu xem chúng tớ đem gì đến đây này!" Cửa vừa mở, Nhạc Vi là người đầu tiên reo hò, " Ý ? Thơm đấy ! Cậu đang làm cơm ư ? Cậu biết bọn này chưa ăn cơm sao ? Thật là một cô gái nết na, này khoan đã !"
Cô vẫn chưa dứt lời, phía sau đã có một giọng nói nghi ngờ : " Củ cải biết làm cơm ư ?" Linda phì cười gượng gạo, dường như bản thân vừa làm việc gì đó tội lỗi. Cô bắt đầu có ý tưởng: giấu Phục Hy trong bếp. Dọn cơm lên trong khi cả bọn đang chăm chú xem phim ma. Cuối cùng, đợi đến lúc cao trào thì tìm cớ đi vệ sinh, lén đưa Phục Hy ra ngoài cửa...Hahaha, tuyệt hảo !
Thế nhưng, Cẩm Phục Hy lại vào lúc then chốt này mà bước ra, trên người còn mặc chiếc yếm Hello Kitty mày hồng của Lily nữa chứ ! Chứng kiến cảnh này, cả bọn đều há hốc mồm ra, Cẩm Phục Hy ngớ ngẩn nhìn Linda.
Linda tay nọ đấm tay kia, sao mình lại thất sách như thế không biết. Nhưng nắm đấm của cô đã bị Phục Hy dùng tay chụp lại.
Nếu như đây là Khương Đinh, thì cả đám sẽ làm như vô cùng lễ độ cất tiếng: " Chúng em chào thầy ạ ! Sao thầy lại ở nhà Linda thế ? " Sau đó tiếp tục vui đùa. Còn nếu đây là Tiểu Thịnh, thì chắc chắn bọn họ sẽ nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tị nói tình cảm của hai người tốt thật đấy. Hay nếu như là Thẩm Thiếu Anh thì trong đám ắt sẽ có một nửa tan nát con tim, một nửa số còn lại quay sang an ủi...
Thế nhưng đây lại là Cẩm Phục Hy. Cho nên họ chỉ còn biết hít một hơi dài, lên tiếng chào hỏi rồi đi thẳng vào phòng khách chờ tra khảo Linda . Linda nhìn Phục Hy một hồi, lại quay sang đám bạn trong kia. Bên đó những mấy con mắt , cái miệng đang xì xào ngoắt cô bước đến.
Cẩm Phục Hy ngơ ngác nhìn bọn họ, dùng ánh mắt dò hỏi cô xem có việc gì. Linda thực thà đáp: " Bọn họ đến xem phim ma..." Phục Hy cười hỏi: " Thế em có sợ không ?"
"Ai sợ kia chứ ? Phim ma em xem nhiều rồi, lúc nào cũng xem được nửa thì ngủ đi mất " Cô nói với dáng vẻ tự phụ: " Em không nói với anh nữa, làm nhiều cơm vào nhé, bọn họ sẽ ăn đấy" Phục Hy mở to mắt nhìn cô, gật gù, cứ như một cô dâu trẻ. Linda ngồi đấy, cảm giác như bị châm chích bởi ánh mắt tọc mạch của họ.
Nhạc Vi mở màn: " Linda, hai người bắt đầu từ khi nào thế ?" Linda chối phăng: " Bồ đang nói gì thế ? Không lẽ cứ đến nhà là có quan hệ bất chính sao ? Không lẽ giữa nam và nữ không tồn tại tình bằng hữu? " Nhạc Vi lắc đầu: " Mình thấy không đơn giản thế ! Nếu gã đó không có ý gì với câu thì sao lại đích thân xuống bếp làm cơm? Hơn nữa, trước giờ cậu vẫn không kết bạn với người khác giới cơ mà ?"
Linda gác chân lên bàn, trông hệt như tên "đầu gấu" : " Ừ đấy, bọn tớ là anh em tốt của nhau, quan hệ tốt đẹp thế nên hắn mới giúp tớ, hà hà..."
Một cô trong bọn lên tiếng: " Thật không ? Thế tại sao hắn lại làm lao công miễn phí cho cậu ? "
" Có đâu " Cô đưa mắt nhìn sang, thấy Phục Hy đang lúi húi quét dọn trong gian bếp. Cô suýt tí thì ngã nhào ra: " Đó là vì bọn mình có quan hệ tốt, hì hì..." Nhạc Vi trông Linda khăng khăng chối bỏ, bèn thúc cô một cái: " Sao bồ cứ mãi không nhận rằng anh ta thích bồ ? Không lẽ bồ phải lòng anh ta ư ?"
Linda vẫn không thay đổi sắc mặt: " Mình nói rồi, đó là vì bọn mình có quan hệ tốt". "Thực khó tin, Cẩm Phục Hy ngày thường bộ dạng như khúc gỗ không thèm nhìn mặt người khác, đối với cô gái mà mình thích lại chu đáo ra phết đấy..." Một cô khác trong bọn nhận xét: " Lại còn đeo cả cái tạp dề màu hồng đáng yêu nữa, ha ha ha..."
Vừa dứt lời, mấy cô lại nhìn về hướng con ong nhỏ trong bếp. Thế nhưng các cô đều không chú ý đến Tiểu Ất. Từ khi bước vào gặp Phục Hy, cô đã rất không tự nhiên, luôn cúi đầu xuống. Mọi người say sưa bàn tán nên không chú ý đến phản ứng của cô nàng, có điều tất cả đều không qua mắt Linda. Cô biết Tiểu Ất quý mến Phục Hy, mặc dù ngày trước chính Tiểu Ất đã khuyến khích Linda cưa đổ Phục Hy. Nhưng tất cả chỉ nhằm chữa thẹn. Cô đã mấy lần muốn chuyển sang đề tài khác là vì thế, nếu là Linda của xưa kia, cô nhất định thẳng thắn rằng mình vừa mới chinh phục được một đối tượng nữa. Nhưng trước sự bối rối của Tiểu Ất...chính Linda cũng không rõ tại sao mình lại thất thường như vậy. Linda ngày trước không hề biết nghĩ đến cảm nhận của người khác kia mà, nahats là tình địch.
Một hồi sau, Phục Hy bê món nui lên, bát đầu tiên đặt ngay vào chỗ Linda, đoạn nhìn cô bằng ánh mắt hồi hộp.
Ấy thế cô lại chuyển bắt nui đó cho Tiểu Ất. Đương nhiên cô không thấy được bộ mặt xị xuống của Phục Hy khi đó. Linda đặc biệt chú ý đến một chi tiết nhỏ, Phục Hy không hề cho ngón tay vào bát khi bê ra, chỉ dùng hai lòng bàn tay. Dễ thường cô chúa ghét ai cho tay vào bát khi bưng bê, có khi thậm chí ngón tay còn tiếp xúc với nước dùng, trông mất vệ sinh phát khiếp. Phục Hy có những ngón tay trắng nhưng lại không thực hiện hành động phản cảm đó, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giac hạnh phúc lạ. Phục Hy thật tỉ mỉ và đảm đang !
Linda nhìn bát nui của Tiểu Ất, cũng chỉ có trứng gà, nui và cải trắng nhưng màu sắc thật bắt mắt, có vẻ rất ngon miệng. Mùi hương bốc theo khói nóng, những sợi nui vàng óng, không biết có phải vì đói bụng hay không mà cô lại thấy hối tiếc về hành động vừa rồi. Hơn nữa nó không phù hợp với tác phong của ma nữ tí nào. Không phải cô vẫn luôn diễn vai của nữ nhân vật phản diện, nguy hiểm và quyến rũ hay sao, thế mà nay lại...
Phục Hy chuyển hết bát nui lên bàn, khi mỗi người đều có phần, tất cả bắt đầu cầm đũa. Vừa mới cho vào mồm miếng nui đầu tiên, cả bọn ngước lên nhìn nhau, dùng ánh mắt đặt câu hỏi: " Đây đúng thực là chính tay hắn làm ư ? " Linda vẫn hay ăn thức ăn do bà Lily nấu, càng ngạc nhiên hết sức ( tài làm bếp của Lily xin miễn bàn luận). " Baby Hy này không biết có phải tốt nghiệp khoa dinh dưỡng không ?" Cô tự hỏi.
Đại hội ma quỷ sôi động hơn dự đoán, Linda đến mấy phen hú vía vì những cảnh tượng ghê rợn trong phim, đến nỗi đồ đạc trong nhà bị đảo lộn cả lên. Đến khi tất cả đều ra về, cô chăm chú nhìn Phục Hy đang ngủ ngon lành trên sofa.
Cô quả thực chỉ muốn chạy đến tung hô "Vạn tuế". Cảnh trong film khủng khiếp đến độ mọi người đều dựng gai ốc lên, thế mà tên này chẳng mảy may chú ý. Cô vốn định bảo anh chàng dùng xong cơm rồi thì về trước, nhưng động tác của anh thật chậm chạp. Đợi đến khi xong bữa cơm thì phim cũng kết thúc. Đáng nể hơn chính là, anh ta lại ngủ thiếp đi trong lúc chiếu " Vong hồn cõi âm" !
Cô khẽ bước đến gần, thúc nhẹ anh chàng, ngủ như chết, không phản ứng gì cả. " Baby Hy, anh không về nhà sao ? Cả đám kéo về hết rồi. " Cô nhỏ nhẹ. Phục Hy nằm trên sofa, nghiêng người sang bên để lộ nửa khuôn mặt. Anh khẽ chau mày, như đài sen rung rinh giữa mặt nước gợn sóng, lại tiếp tục giấc mộng.
Cô dốc sức lay cánh tay anh, nói to hơn vừa nãy: " Baby Hy, về thôi ! Không lẽ anh muốn ở lại nhà em sao ? " Không ngờ anh ta lại gật đầu. Linda bất ngờ đến mức suýt tí thì bổ nhào. Cô chớp chớp mắt, chợt nảy ra một kế, một công đôi việc mà lại hợp lý !
Cô nhẹ nhàng dìu anh lên, cái đầu lập tức ngoặt sang bên vì mất thăng bằng. Cô đỡ lấy trong vòng tay, từ từ cởi cúc áo sơ mi của anh.
Một hai ba...vạch !
ÔI, thất bại rồi ! Mới chỉ ba cúc áo, chẳng thấy được gì cả ! Tên baby Hy này ắt gầy còm lắm đây nên chẳng cho ai trông thấy thân hình hắn cả !
Phục Hy mở to mắt tức thì, tỉnh táo vô cùng . Anh hoảng loạn gài cúc áo, hệt như vừa mới bị sàm sỡ : " Em... em điên rồi sao ? Không sợ bị đám bạn nhìn thấy sao ? " Nói rồi nhìn lại áo quần của mình, hư thể cô ta đã giở trò biến thái gì.
" Bọn họ đi hết cả rồi !" Linda đã sắp sẵn lý do cho mình, nói một cách tự nhiên: " Em hỏi là anh có phải muốn ở lại hay không, anh gật đầu nên em mới giúp anh lột quần áo ra để..."
Vừa nghe đến đó, Phục Hy vội lùi lại vài bước.
"Anh đã nghĩ gì hở ? Đầu óc đen tối ! Em nói là để đưa anh vào phòng nghỉ ngơi." Cô nở nụ cười bí hiểm mà rằng "Em còn chưa kịp nhìn thấy gì cả ! Hay là thế này, anh cởi ra cho em nhìn đi !"
Anh chỉ muốn chạy thẳng ra ngoài , nếu tiếp tục ở lại đây, chỉ có trời mới biết liệu mình có bị nữ ma đầu rủ làm những trò bậy bạ không ?
Trông anh cảnh giác cao độ, Linda không nhịn được buồm cười : " Baby Hy khờ khạo, baby Hy ngốc nghếch, anh thật ngây thơ đến không tưởng. Mau về nhà đi, nếu không sẽ bị bố mẹ mắng cho đấy..."
Phục Hy bấy giờ mới sực nhớ ra : " Ừ nhỉ, nếu về muộn thì thến ào cugnx bị mắng té tát đây..." Trông bộ dạng ngờ nghệch, Linda bèn đấm nhẹ vào tán anh chàng: " Bảo anh ngốc thì đúng là ngốc thật ! Làm igf có bố mẹ nào không yêu con chứ ? Họ chỉ bận công việc nên không để tâm đấy thôi ! Hơn nữa anh đãl ớn duonwgf này mà vẫn phải chờ bố mẹ quản thúc sao ? Rất nhiều người ở tuổi này đã bắt đầu đi làm rồi còn gì ..."
Phục Hy ngây người ra lắng nghe lấy những lời của cô, ánh mắt dịu dàng tha thiết . Linda nhận ra cách này chẳng tác dụng gì với anh nên hờn mát : " Anh khiến em buồn thật đấy..."
"Không, anh đang nghe đấy chứ." Anh cười ranh mãnh. Linda cảm giác bất thường, cô vốn hiểu rõ tâm lý của bọn con trai và biết rằng Phục Hy rất thích cô. Thế nhưng nụ cười khiến cô rung động thì ngoài Thiếu Anh ra chắc chỉ có hắn. Cô đành chào thua, xem ra chỉ cần có nét đặc biệt khác người là tim cô đều đập mạnh hơn.
" Thật đúng là hết thuốc chữa" Cô chỉ nghĩ bụng nhưng không hiểu tại sao lại buột miệng nói ra trước mặt baby Hy. Sao lại thế nhỉ, càng lúc cô càng không hiểu rõ chính mình.
Phục Hy nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. "Không việc gì anh nên về nhà đi" Cô đứng thẳng người, dùng ánh mắt kiêu căng nhìn xuống " Haha... anh thấp thật đấy!"
Anh ta lại không tí giận dữ, chỉ lặng nhìn cô, đợi đến khi cô hả cơn đắc ý anh mới đứng dậy,đưa tay vò nhẹ đầu ma nữ : " Anh về đây ! Em ở nhà một mình nhớ cẩn thận nhé ! Có việc gì thì gọi anh. "
Cô ngẩng lên, đôi mắt long lanh đầy lưu luyến, bao dung và cô đơn. Cô bỗng nhận ra mình hình như bị bỏ bùa ngải, trong đầu không ngừng tự nhủ : " Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào ! Anh ta thực quyến rũ quá đi mất, quyến rũ quá đi mất!"
Tiễn Phục Hy ra vê,f cô càng thêm hoang mang, câu chuyện ma nữ lúc nãy, câu chuyện phụ họa của Nhạc Vy về thần rắn, ma bò, sói răng nanh ăn thịt nuốt cả xương, rồi thây ma thối rữa ra.... Lại còn những tình tiết hãi hùng trong film " Vong hồn cõi âm" nữa, mái tóc của bà mẹ chết trẻ...(Tác giả chú thích : Các bạn đọc giả nếu chưa xem bộ film này thì tuyệt đối không nên theo dõi. Mới chỉ nghe kể lại thôi cũng đã mất cả tuần không dám đi vệ sinh vào ban đêm. Đến bây giờ môt mình trong phòng cũng là vấn đề khiếp đảm... Thôi bỏ đi, càng nói càng nổi hết gai ốc... khiếp quá ...)
Một đêm khó trải qua đây.
Ngày mát trời, tất cả nam nữ sinh của học viện Thi Tôn đều xôn xao xì xầm.
Linda chuẩn bị tâm lý đối mặt với tin đồn luôn bị thổi phồng lên, không ngờ lần này sự việc lại nghiêm trọng đến thế. Ban đầu tâm trạng còn tươi tỉnh nay lại chẳng hứng thú tí nào cả. Cô ghét nhất là nữ nhân vật chính với bộ dạng đáng thương. Đối mặt với vai diễn yếu đuối không chút sức phản kháng này, cô thà chọn lấy vai phản diện, tức tình địch của nữ nhân vật chính, hung hăng mà xinh đẹp và luôn lấn lướt cô gái đáng thương kia. Vì thế mà cô nhất định phản kích!
Sỡ dĩ Linda tức giận thế kia, không phải vì mọi người bàn tán chuyện của cô và Phục Hy, mà chẳng qua cô đang giận chính bản thân mình. Hôm trước lỡ dại nên mới khiến quan hệ giữa hai người bị công khai. Đáng thương nhất là cô đã bị thầy Đinh mời lên văn phòng làm việc, bị Thẩm Thiếu Anh bí thư chi đoàn mời lên văn phòng Đoàn, lại còn bị hội trưởng thể thao Tiểu Thịnh mời lên phòng tập…
Một thiếu sót lớn lao! Mặc dù những anh chàng xung quanh đều mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. “Ong bướm tường đông của cô. Thế nhưng lần này thì tin đồn thực khuyếch đại quá thể, hơn nửa đối tượng lại là một tên mới toanh, chưa từng xuất hiện trên trang tình sử của cô một lần. Vụ việc này có phần tổn hại đến lòng tự tôn của cả bọn. Linda phải miệng lưỡi “thanh minh” (sự thật rành rành đó còn thanh minh thanh nga nỗi gì!) cười ngây ngô hú hoạ, nhọc nhằn lắm mới dẹp yên được cuộc đồn thổi thóc mách của các “Liệt sĩ kiên gan” này.
Cô hạ quyết tâm phải xoá sổ mọi lời đồn, nếu không thì những ngày tháng sau này ắt khó sống lắm đây!
Hơn nữa cô lại có một dự cảm: Ngày nào đó không xa sẽ có một cô gái xinh đẹp đến tìm mình.
Quả nhiên chuẩn xác cực kì. Người đầu tiên tìm đến cô chính là người đẹp Lam Lam. Cô bước gấp đến với vẻ mặt rũ rượi, Linda vừa trông thấy đã gần như tan nát con tim.
Dường như lo sợ rằng mình sẽ để lộ tâm tư gì, cô cẩn thận cất tiếng: “Linda … những, những lời đồn đó đều là thật chứ?”
Biết ngay mà! Nguyệt Lam ngoài vấn đề này thì còn gì để đối mặt trực tiếp với mình nửa! Cô lên tiếng phủ nhận ngay lập tức.
Làm sao cô biết những tin đồn đó là lời đồn nào? Có vô số tin đồn, mà nếu cô qui vào cái nào cũng không đúng! Lời đồn thì càng lúc càng phóng đại, hiện đã có nhiều phiên bản như sau:
Phiên bản 1, giống hệt như những lời Linda khóc lóc với Phục Hy trong sân trường.
Phiên bản 2, Phục Hy ngỏ lời cầu hôn với Linda, cô không nỡ dứt khoát với những bạn trai khác nên khóc lóc chia tay với Phục Hy.
Phiên bản 3, Phục Hy vừa là người tình chính thức, cũng là người tình hờ của cô, “Nghe nói” hai người đã đính hôn…
Phiên bản 4, Linda yêu anh ruột mình là Phục Hy (Quá láo toét! Ngay đến họ còn không giống thì làm sao là anh em ruột?) nhưng tình yêu của họ bị tất cả phản đối. Nên Linda hận đời rồi đâm ra lẳng lơ, cặp bồ cùng lúc với vô số anh, nhưng trước mặt anh mình lại không cách nào kìm nén nỗi lòng, hai người ôm nhau khóc lóc thảm thiết…
Phiên bản 5, Linda cưỡng đoạt Phục Hy, anh ta buột cô phải chịu trách nhiệm. Cô khẩn khoản cầu xin anh hãy buông tha cho mình … (tin này là khiến cô khóc cười mếu máo nhất. Còn vô số tin hành lang khác nữa, không tiện nêu chi tiết.)
Linda vốn định hỏi xem Nguyệt Lam đã nghe tin nào, nhưng ngẫm kĩ lại thôi vì chẳng tin nào đúng sự thật cả. Có điều cô vẫn tuân theo nguyên tắc của mình. Trông Nguyệt Lam như nhẹ nhõm đi khi cô bác bỏ mọi tin vịt, cô lại nói toạc ra sự thật trước tình địch rằng “Nhưng anh ta đã ngủ nhà tớ đêm qua”
Con Linda xấu xa! Cô tự mắng thầm, nhưng đôi môi lại cong lên đắc ý. Cô chính là rất thích mọi tình địch đều phải khóc không ra nước mắt trước mặt mình, ha, ha, ha…
Nhưng tưởng chỉ có Linda và Nguyệt Lam hai cô ngốc này mới thích tên Eskimo ấy, không ngờ có hơn một “Đóa hoa hồng” nổi tiếng khác tìm đến Linda. Như thé vẫn chưa chính xác vì thức ra số nữ sinh tìm đến cô chưa bằng sĩ số một lớp!
Mệt mỏi vì giải thích cả ngày trời không ngừng, cô rút ra được một kết luận với tư cách là người đi tiên phong trên diễn đàn tình ái: Học kỳ này, hầu hết các nữ sinh đều phải lòng những chàng điển trai trong trường.
* * * * *
Tối đến, Linda nằm trên giường lật như tôm lăn bột, chẳng tí buồn ngủ gì cả. Về sau cô càng tỉnh táo, mắt mở to nhìn lên trần nhà với nhiều ngôi sao phát quang trong bóng tối.
Bất giác cô nhớ về ngày bé, từng đi dạo biển với bố mẹ. Lúc đó cô còn thắt hai bím tóc, mặc chiếc đầm trắng xinh xinh, nhảy nhót bên hai người. Đó chính là lần đầu tiên cô ý niệm về các vì sao hình thành trong cô. Dù phải ngước mỏi cả cổ, nhưng chỉ cần nhìn thấy chúng, cô cảm giác rằng ngôi sao càng lúc càng ở gần. Vì thế mà cô luôn với tay về phía trước, kết quả chỉ bắt được những chú đom đóm. Trông như trước mặt thế kia nhưng thục ra chỉ cách xa vời vợi…
Ngày đó bố mẹ yêu thương nhau nhiều lắm. Bố tự bỏ thói hút thuốc vì mẹ, còn mẹ thì học cách làm cơm vì bố ( tuy rằng rất khó nuốt!), tất cả đều như một mài nhà hạnh phúc… Thế mà giở đây, cô chỉ còn lại một mình với những ngôi sao dạ quang. Một cảm giác cô đơn len lỏi. Cô lại nghĩ về những chú đom đóm trong đêm, chắc hẳn chúng cũng rất cô đơn vì không gia đình như cô. Bố mẹ chúng cũng chia tay nhau vì mâu thuẫn không thể xoá bỏ được? Liệu chúng có như bố mẹ Linda không nhỉ? Họ vẫn rất yêu th7ơng nhau dù đã chia tay…
Mẹ ơi, giờ này mẹ ở đâu? Bao giờ mẹ mới về? Bố ơi, bố thì ở đâu? Bao gi7ò con mới lại được gặp bố? Nếu bố mẹ đầu ở bên con thì tốt biết mấy… Mặc cho con đã lớn khôn, không cần đến sự chăm sóc của cả hai. Nhưng mà con vẫn ước ao một lần nữa như cô bé Linda ngày trước, vô tư chơi đùa trong vòng tay của bố mẹ. Đó là hồi ức tràn đầy tiếng cười và niềm vui trên bãi biển.
Bỗng điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Phùng Tháp: “Linda yêu dấu, chúng mình làm lành nhé? Anh nhất định sẽ lại ngoan ngoãn nghe lời em, ngoan ngoãn chờ em, không nổi nóng nữa cũng không khiến em khó xử một lần nữa”.
Thật mất hứng! Vừa “Xúc động đậy” một lúc thì bị gã này cắt ngang! Lina không thèm xem hết tin nhắn thì đã xoá bỏ.
Không lâu sau, lại một tin khác đến, cô bật lên, là của Thích Huy: “Chuyện lần trước anh đề nghị, em đã nghĩ chưa? À, anh là Thích Huy đây”. Cô hít một hơi sâu, chỉnh lại tâm trạng, xem lại đồng hồ, 3 phút sau mới bắt đầu nhắn lại cho Thích Huy: “ Dạo này em vẫn luôn nghĩ đến vấn đề đó, nếu xem anh như cái bóng thay thế thì thật bất công cho anh. Em rất muốn biết rằng: “Anh làm thế là vì thương hại em chăng?”.
Rất nhanh, Thích Huy nhắn lại: Không phải vậy đâu. Linda lập tức bật dậy từ trên giường. Chỉ mới một vài chiêu nhỏ mà đã dụ được hắn ta, thực quá dễ dàng, hà hà… (Tác giả : Thôi, tớ sẽ không để Linda cười như trước nữa đâu! Tin chắc mọi người đã ngán đến tận cổ cái tính tự phụ của cô ta rồi.)
Cô không còn cáhc nào giải toả tâm trạng kích động bây giờ, thế nên cầm chiếc gối bông lên, nhắm vào hướng cửa phòng phóng tới.
Một tiếng “ Binh!”
Linda trước giờ không hề biết rằng, thì ra gối va vào người ta cũng có thể phát ra âm thanh vang dội thế. Chiếc gối tụt dần xuống từ trên mặt của một người, một gương mặt màu xanh lá! Cô lập tức nhớ đến bộ phim ma của Nhạc Vi ( gương mặt của con ma đó) nên mặt trắng bệt như giấy. Cô lùi sâu về phía đầu giừơng lẩm bẩm : “Đừng đừng, tôi không làm gì hại ai cả…”
“Con gái ngoan của mẹ… Phương thức đón chào của con cụng lạ lùng đấy…” Giọng mẹ run rẩy hệt như một con ma.
Cô thở một hơi dài: “Mẹ, con xin mẹ đấy, làm con giật cả mình, đã không phát ra tiếng đông nào khi về nhà thì thôi không nói làm gì, thứ đầu tiên mẹ chọn lại là sản phẩmđắp mặt nạ chứ không phải con gái! Trời ơi, con không muốn sống nữa, không muốn sống nữa!” Cành nói càng kích động, cô lôi chiếc chăn lên úp vào mặt.
“Trời đánh sét nhưng không đổ giọt mưa nào!” Lily nhặc chiếc gối lên, vẻ mặt vui mừng như phát hiện ra một châu lục mới, bảo: “Tốt quá! Từ nay con có thể dùng chiếc gối màu xanh lá cây.”
Linda giận run đôi bàn tay, đầu cứ ong ong lên, kẻ khôn nghĩ trăm điều ắt có một sai. Lỡ như cô nhất thời kích động làm ra những việc thương thiên hại lý như giết mẹ ruột thì đúng là cả người và thần đều căm phẫn. Nhưng cái đó… cái đó chính là chiếc gối mà cô yêu thích nhất! Thế mà Lily vẫn giương giương đắc ý, gương mặt màu xanh lá khiến Linda thực điên cả đầu!
Linda nhoài người giựt lất chiéc gối, toàn thân gần như kề vào mặt mẹ. Bà Lily lại lần nữa đắc thắng, rồi săm soi khuôn mặt trong gương, đoạn bỏ vào trong phòng vệ sinh.
Cho dù Linda có đánh bại hết tất cả nam sinh trong thiên hạ, thì cô cũng không cách nào hạ gục được “bà yêu tinh” màu xanh lá này! (ý tưởng hệt như người ngoài hành tinh…) Đấy chính là mẹ Linda, nói đi là đi, bảo về thì về ngay, không thiết gì đến trái tim yếu đuối của đứa con gái này!
* * * * * * * *
Lớp A52, cả phòng im đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của mọi người. Một cánh tay đeo chiếc đồng hồ bàng bạc, dùng viên phấn gõ “Cộc cộc” lên bảng đen, ghi vài dòng chữ tiếng Anh. Nét viết nghiêng nghiêng lãng mạn, tất thảy nữ sinh phía dưới đều không nhìn vào sách vở mà chỉ chăm chú chép bài trên kia. Còn đám nam sinh thì nắn nót viết lấy từng mẫu tự, nghiêm túc hơn bất cứ giờ học nào khác.
Thực ra thành tích môn Anh văn của các lớp F, A, C đều xếp thứ hạng đầu. Tất cả đều do một thầy đứng lớp.
Vị giáo viên này có cách dạy không giống với những người khác, tương đối thoáng. Anh điểm danh đầu giờ một cách rập khuôn, cũng hiếm khi nói chuyện phiếm với học trò. Ngay từ tiết thứ nhất của năm học, anh đã xuất hiện với tác phong đạo mạo nho nhã, mái tóc đen ánh, sống mũi cao cao đi kèm với chiếc kính cũng màu bạc mà có học trò tin rằng đó chỉ là kính thuốc, vì phía sau ấy là đôi mắt hoàn mỹ đến không ngờ. Do không thường xuyên ra nắng nên da anh trắng như lột, hơn nữa vẻ mặt lại trông non nớt khiến đa số không nghĩ rằng anh là một giáo mới vào nghành. Anh tự tin giới thiệu mình trước lớp: Thầy tên là Khương Đinh, tốt nghiệp trường ngoại ngữ Bắc Kinh và trường đại học Havard ở Anh. Ngoài ra thầy còn có bằng thạc sĩ của trường Cambrige, thế nên các trò hãy yên tâm rằng thầy sẽ đem lại phương pháp dạy tốt nhất cho mọi người.
Trông biểu hiện chẳng có gì là tự mãn, ngược lại rất mực thành khẩn khiến tất cả đều thoải mái. Đương nhiên khi anh vừa dứt lời thì cả lớp đều xì ra: bộ dạng thế kia thì liệu bao nhiêu tuổi mà có nhiều văn bằng thế?
Từ đó thì anh trở thành đối tượng lý tưởng của hết thảy nữ sinh nữ sinh có thành tích học tập tốt. Một năm saucó một nữ sinh từ trường khác chuyển đến, trình độ cũng bình thường, duy chỉ môn Anh văn là vượt trội. Cô đã giành vô số giải thưởng về môn học này: giải nhất cuộc thi Anh ngữ tổ chức tại Australia, quán quân cuộc thi giao tiếp tiếng Anh. Đã hơn một lần cô khiến vị giáo viên này phải chào thua trong các cuộc tranh luận tay đôi. Tiết học đầu tiên của thầy Khương, cô đã chủ động giơ tay trả lời các câu hỏi đặt ra, lại rất mạch lạc trong việc bày tỏ quang điểm về những vấn đề. Thầy Khương vô cùng hài lòng về phát âm của cô, hai người cứ thế liên tục cho đến khi hết lớp. Lớp học bỗng thành buổi trao đổi song phương, nhưng xem chừng chẳng ai phật lòng vì điều đó cả. Ngược lại còn lắng nghe như thể lần đầu biết đến một cuộc tranh luận bằng ngoại ngữ. Cuối cùng thầy Đinh phải thừa nhận: You are the best one I have tought.
Giờ giải lao không một ai có thể phớt lờ cô ta, ấy thế mà cô lại nghiễm nhiên đem gương ra tự ngắm mình như thể đang đứng trước một báu vật vô giá. Nên biết rằng dù Anh văn có tốt đến mấy đi chăng nữa, cũng không thể ứng đối liên tục với một giáo viên vừa du học từ Cambrige, lại còn bấy nhiêu là từ vựng chuyên môn. Suốt cả tuần cô không hề được ngủ ngon giấc, mỗi ngày đầu thức đến tận khuya, chính là để tra cứu luận văn của Khương Đinh.
Cô nữ sinh đó tên là Linda.
Cô chẳng có gì là giỏi. Đấy là do cô tự đánh giá mình. Cô không thể tự hào rằng mình rất thích sinh ngữ đồng thời tranh luận hùng hồn với thầy Khương mà không hề có sự chuẩn bị trước. Cô vốn không thích Anh văn, nhất là khi đối mặt với quyển từ điển dày cộp với những dòng chữ li ti, cô có cảm giác chóng mặt. Sỡ dĩ cô luôn xem trọng Anh ngữ như thế là vì nó đem cho cô cơ hội gặp gỡ với những anh chành đẹp trai đến từ Tây phương. Kiến thức đáng nể của cô về văn hoá ngoại quốc cũng không ngoài mục đích tiếp cận với họ.
Lần này phí nhiều công sức để thuộc nằm lòng luận văn của Khương Đinh, tuyệt không liên quan đến sự hiếu học hay ước muốn mở rộng hiểu biết. Tất cả chẳng qua vì Khương Đinh là mục tiêu đầu tiên của cô khi bước vào học viện Thi Tôn.
Ấn tượng tốt đẹp của Khương Đinh đối với cô cũng không ngừng cải thiện chỉ trong vòng ba bốn hôm, không chỉ vì giọng nói chuẩn của cô. Cô có sự lý giải độc đáo trước nhiều sự kiện, là một cô gái tràn đầy sức sống, lạc quan và yêu đời. Anh không rõ tình cảm của mình thuộc loại nào, nhưng nó cũng không quan trọng. Thôi cứ xem cô ta là học trò xuất sắc nhất vậy.
Thế nhưng Linda lại không cho phép tình cảm mơ hồ như vậy tồn tại. Ngày thứ năm quen biết anh ta, cũng tức là buổi học tăng cường đầu tiên, cô đến văn phòng của anh. Học viện ngày hôm đó yên ắng đến lạ thường, nếu như hai người đối mặt với nhau trong một khung cảnh khác, thì rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến cảnh giáo viên giở trò xấu với nữ sinh… Có điều đây cũng không khá hơn mấy, biểu hiện của Linda dường như viết hẳn lên mặt mình dòng chữ “I want you now”. Cô bước nhè nhẹ đến bên Khương Đinh, sau đó từ từ triển khai ma chưởng…
Thế nhưng vào đúng lúc then chốt đó, Khương Đinh bỗng quay người ra phía sau. Mặt anh bỗng đỏ bừng lên. Thoắt cái cả hai đều giật nảy mình, may thay Linda phản ứng nhanh nhạy: “ Em chào thầy ạ!”
Khương Đinh chỉ cười xoà, bộ dạng hời hợt. Linda thì mừng khấp khởi. Thái độ đó tức có nghĩa là thầy cũng đang có “Ý đồ” như mình, đấy chính là kết quả mà cô mong muốn. Cô tỏ vẻ quan tâm, thăm dò: “Thầy bận suốt đêm thế không mệt sao ạ?”
Lúc đó đang vào chiều tà, ánh nắng vàng vọt hắt vào phòng. Không chỉ Khương Đinh mà đến gương mặt của Linda cũng bị nhuộm vàng. Không gian như khơi gợi xúc cảm nơi con ngươi, Khương Đinh đua mắt nhìn cô, ánh mắt bỗng dịu dàng tha thiết. Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô như thể không còn là chính mình. Linda bị mất đà, ngã vào lòng anh… Mới đó giờ đã thành chuyện quá khứ xa xôi, một khi đã sa vào ma chưởng, chỉ e cầm tù suốt kiếp.
“Thưa thầy, thầy Khương!” Giọng một nam sinh làm đứt dòng suy tư của anh, “Thầy sao thế ạ? Thầy bị đau bụng ư?” Khương Đinh dở khóc dở cười, nhìn anh học trò. Trông mình giống đang đau bụng lắm sao? Anh chỉ đành cười nhạt gật đầu cho qua chuyện, tiếp tục đứng lớp: “Bài học về thì tương lai và cách ứng dụng đến đây là dừng. Giờ chúng ta hãy mời học trò hôm nay đến lượt diễn thơ bước lên trước lớp… em Cẩm Phục Hy, nào mọi người cho một tràng pháo tay!”
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi ánh mắt đổ về một hướng. Phục Hy bước lên bục, nhìn thầy xem có thể bắt đầu hay chưa. Khương Đinh mỉm cười đáp lại, Phục Hy bắt đầu bài diễn thơ: “Today, I will take a lecture to you. Its topic is A Father’s Love.” Vừa dứt lời, Khương Đinh sắc mặt bỗng sa sầm, nhưng Phục Hy không để ý đến, trâm tư:
“Fathers seldom say I love you
Though the feeling’s always there,
But somehow those three little words
Are the hardest ones to share.
And fathers say I love you
In way that words can’t match
With tender bedtime stories
Or a friendly game of catch!
You can see words I love you
In a father’s boying eyes
When he runs home, all excited,
With a poorly wrapped surprise.
A father says I love you
With his strong helping hands
With a smile when you’re in trouble
With the way he understands.
He says I love you haltingly,
With awkward tenderness
It’s hard to help a four – year – old into a party dress!
He speaks his love unselfishly
By giving all he can
To make some secret dream come true,
Or follow through a plan
A father’s seldom – spoken love
Sounds clearly through the years
Sometimes in peals of laughter,
Sometimes through happy tears.
Perhaps thay have to speak their love
In a fashion all their owr.
Because the love that fathers fell
Is too big for words alone!”
Đây là bài thơ khá cảm tính, giọng đọc của Phục Hy cũng tương đối thanh thoát, phối hợp tốt với mạch thơ nên khiến tất cả hầu như thả hồn vào trong đấy.
Thế mà mọi người đều không nhận ra vẻ bất ổn của thầy. Anh nhìn chăm chăm vào học trò đang diễn thơ, lúc thường luôn cho người ta cảm giác hờ hững mà hôm nay lại thú vị đến thế. Điều đáng nói ở đây, đó cũng là bài thơ mà Linda từng diễn. Anh chỉ biết cô có bạn trai mới nhưng không ngờ đó cũng là một trong những học trò của mình. Anh nhìn Phục Hy với ánh mắt đăm chiêu, không chỉ ngưỡng mộ mà cả thù địch. Trong khi cậu học trò lại rất mực lễ độ, mỉm cười bước xuống chỗ ngồi .
Phục Hy ngồi vào chỗ cũ, lấy vở ra ghi bài, tiếp tục nghe giảng. cô nữ sinh ngồi phía trước khẽ quay sang. Anh cười hỏi: “ Cậu tìm tớ có việc?” Cô ta lại tỏ vẻ nghi ngờ, soi mói anh một anh hồi lâu. Anh không lấy làm phiền lòng, chỉ tiếp tục ghi chú, nét chữ mềm mại.
Cuối cùng cô mới vui vẻ mở lời: “Lúc nãy cậu diễn thơ hay lắm, có thể cho chúng tớ mượn bản chép tay được không?” Chúng tớ? Phục Hy ngẩng lên, cả đám nữ sinh, thậm chí có vài nam sinh đang tập trung vào anh. Anh gật rằng: “Bản chép tay thì tớ không có, tớ đọc bài thơ ấy trong Plain Love, thấy hay hay bèn học thuộc. Nếu như các cậu thích thì tớ sẽ chép lại một bản cho.”
Xem chừng cả đám không biểu lộ gì, anh liền bắt tay chép vào một mảnh giấy. Đợi đến khi Phục Hy viết với tốc độ đáng kinh ngạc một mạch đến khi xong và đưa bản chép tay cho họ, tất cả không hẹn mà nhìn nhau khó hiểu, không lẽ con người lại có thể thay đổi nhiều đến thế? Từ lúc nào mà Cẩm Phục Hy vốn lạnh lùng nay lại nhiệt tình đến dường ấy?
Sự thay đổi hoàn toàn của Phục Hy giờ trở thành giai thoại, tin tức này nhanh chóng ghép đôi anh và Linda. Biệt danh “Hội trưởng cuối củng của hội điển trai” (vì chắc rằng sau này sẽ không còn nam sinh nào toàn mỹ như Phục Hy) trong phút chốc trở nên gần gũi đáng yêu trong mắt các nữ sinh. Tính lạnh lùng của anh biến mất càng làm cho nữ sinh đổ xô quan tâm. Linda ngấm ngầm tiếc rẻ sao hôm ấy mình không bán quách anh ta đi, có thể kiếm được không ít tiền.
Tan học, Linda vừa đi vừa nghe những người bước ra từ lớp A. “Cậu nghe nói gì chưa? Bản tính Phục Hy bỗng thay đổi lớn. Bây giờ anh ta trở nên vô cùng dịu dàng và nhiệt tình!”
“Gì cơ? Chưa nghe nói đến. Hình như cũng nghe loáng thoáng rằng anh ta thay đổi từ khi biết yêu cô nàng nào đó.”
“Thế nhưng tớ nghe nói là anh ta không hề có quan hệ nào với ma nữ Linda cả. Từ sau hôm ấy cả hai không liên lạc gì nữa…”
“Thật ư? Như thế thì tức là tớ cũng có cơ hội sao?”
“Suỵt, nhỏ thôi, cậu nhìn xem đó là ai…”
Linda suýt nữa thì ngất ngay tại hiện trường. Cô lắc lắc đầu, mình vẫn còn ước muốn chiếm hữu đấy chứ, hơn nữa lại là Phục Hy đan được mọi người hâm mộ đến mức đó.( Sao cứ như đang bán đấu giá thế kia!)
Cô bước đến gần lớp A, lắng nghe tiếng động bên trong, im ắng vô cùng, có vẻ như mọi người đều đi cả rồi. Phục Hy cũng về rồi sao? Cô thắc mắc. Đột nhiên, một giọng nói thiết tha vang lên: “Anh có nhớ không? Lúc đó em vấp ngã, anh chạy đến bên cạnh và nói rằng, em gái nhỏ, đối mặt với khó khăn thì phải biết dũng cảm vượt qua, không được phép… không được phép…” Vẫn chưa dứt lời, giọng nói đã nghẹn ngào .
Tiếp đó thì Phục Hy đáp lại: “Ừm, anh vẫn nhớ, kết quả là lúc đó em bướng bỉnh vô cùng, còn binh một cái vào mũi anh làm cho nó đau rất lâu, Cô bé đó… đúng thật là em sao?” “Vâng, bao năm nay em vẫn tìm anh, cậu bé liều lĩnh khuyên can ngày trước, em vẫn…” Giọng cô gái tiếp tục. “Vì em biết tròng lòng anh vẫn luôn giữ hình ảnh cô bé ngày ấy, phải vậy không?” “Anh vẫn giữ chiếc giày nhỏ mà em đã tặng… chiếc giày màu lá cọ.”
Cô gái đó là Nguyệt Lam, Linda nậhn qua giọng nói. Lần đầu tiên gặp anh, chính cô cũng bị ấn tượng bởi chiếc giày nhỏ treo lủng lẳng trước ngực.
“Nó là của một người rất quan trọng tặng cho anh.”
“Là một cô bé. Cô ta đối với anh rất tốt, chiếc giày này là của cô ấy làm, lúc tặng anh, cô ta mới 7, 8 tuổi.” Linda nhớ lại. Cô có cảm giác như trời đất vụt tối, tim như bị dao cắt, tất cả dường như bị tiêu huỷ trong giây phút đó. “Tại sao lại thế này? Linda ma nữ không phải là người không có trái tim sao? Tại sao mình lại thấy đau lòng đến mức không tưởng?”
Một hồi lâu, bên trong không ai đối đáp. Linda lúc này cười buồn, đau xót không nguôi. Cô không muốn biết việc gì đã xảy ra giữa hai con người bên trong, càng không mu6ón biết những việc liên quan đến chiếc giầy kia. Cô chỉ muốn vui vẻ trở lại trong thời gian ngắn nhất, thế nhưng đôi chân lại không cach1 nào di chuyển. cô không hiểu mình đang làm gì. Đợi họ ra ngoài và phát hiện ra mình sao?
“Anh Phục Hy, chúng ta về thôi.” Tiếng Nguyệt Lam vọng ra. Từ lúc chào đời đến nay cô chưa từng căm ghét giọng điệu của một cô gái khác đến thế! Lúc trước cô còn cảm thấy Nguyệt Lam là một cô gái ngoan hiền đáng yêu nhưng bây giờ cô thực ghét cái vẻ then thùng của cô ta.
Thế này là thế nào? Thế này là thế nào?
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, cô hoảng loạn rời khỏi. Nhưng mà vừa đi được mấy bước thì bị Phục Hy đã bước ra khỏi lớp gọi lại: “Linda?! Em đến có việc gì ư?” Giọng nói không giấu khỏi vui mừng. Linda đứng yên đấy, hít một hơi sâu rồi quay sang: “ Em đến phòng giáo viên.”
“Anh đi cùng em.” Một dáng người cao dong dỏng bước đến cạnh cô nhưng cô lại cảm giác như chưa từng cách xa anh đến thế. “Thôi không cần.” Cô cất tiếng lạnh lùng, “Em đến giải quyết việc riêng.” Phục Hy đang bước bỗng đứng yên tại chỗ, anh cười một cách miễn cưỡng: “ Vậy, được thôi. Thế.. anh về trước nhé.”
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Nguyệt lam, thực hạnh phúc biết bao. Linda bất chợt cảm tâhý mình như bị đổi vai thành nữ nhân vật chính diện đáng thương. Cô luôn ở vị trí của mình ngày trước, một nữ ma đầu bách chiến bách thắng trong tình trường. Cướp lấy Phục Hy ngay trước mặt của Nguyệt Lam, rồi lại nói những lời đắc thắng như xưa để cho cô ta phải đỏ mặt tía tai. Thế nhưng cô phát hiện ra rằng bây giờ mình không làm được gì cả! Mặc cho cô nắm chắc trăm phần thắng, cũng không muốn xen vào giữa hai người đó. Cô chỉ muốn trở về nhà, ngủ một giấc ngon, để cảm giác lạ lùng này, những cơn đau nhói trong tim này lập tức biến mất. Cô tự nhủ mình là ma nữ luôn đến đích trước và không bao giờ biết rung động trước gã nào. Cô ghét việc yêu ai đó một cách thật lòng, càng ghét cay ghét đắng cảm giác đau buồn vì một ai đó.
Nhìn Phục Hy mỉm cuời với Nguyệt Lam, cô mới lần đầu tiên phát hiện thì ra anh ta cao dến thế, Nguyệt Lam chỉ đến vai anh. Thì ra nụ cười của anh lại đẹp đến thế, trước giớ chưa thực sự nhìn kĩ, thì ra nước da của anh thực trắng như trứng gà. Hai người cứ như cháng hoàng tử và cô công chúa trong những câu chuyện cổ tích xa xưa. Đến nổi anh dường như sáng rực lên, thế nhưng anh không thuộc về mình…
Trong lòng cô nghĩ, không lẽ mình đã quên mất những gì tự hứa với lòng rồi ư? Nếu như anh chàng kia đã có bạn gái, nếu như anh ta đã đi với cô gái kia, thì mình sẽ hai tay nhường lại anh ta cho cô gái đó. Vì loại con trai đó không đáng để cô ta trân trọng.
Bởi vì người cô yêu nhất, mãi mãi là bản thân. “Thế nên,” cô khẽ nói, “Anh đã bị đào thải, baby Hy!”
* * * * * *
Sân sau học viện Thi Tôn có một bãi cỏ. Chính sự tươi tốt của chúng mà có không ít cặp tình nhân đến đây hẹn hò. Do đó mà nơi đây còn có tên gọi là “Rừng uyên ương.”
Linda tuy có nhiều bạn trai, những cuộc tình của cô với các nam sinh trong trường ai cũng biết đến. Thế nhưng nơi hẹn hò của cô luôn trong vòng bí mật. Còn vấn đề vì sao mọi thông tin đều bị tiết lộ thì chính cô cũng không rõ. Không lẽ cô có sự hấp dẫn bẩm sinh mạnh mẽ đến thế ư? Tuy nhiên cô vẫn lui tới với Thiếu Anh ở đây như mọi khi.
“A…” Linda như thểcon chim non chở mớm mồi, “Ùm… ùm…ùm…ngon quá. Nhích… nhích lên tí…” Im lặng một lúc lâu, cô lại tiếp tuc kêu lên: “ A…a…a! Nhanh lên nào!”
Thẩm Thiếu Anh bất lực nhìn cô, làm gì có cô gái nào lại đòi hỏi yêu sách đến thế kia chứ, ai lại một lúc đôi ba việc lia lịa như thế này?! Vừa bón cho ăn, vừa đấm lưng cho, lại vừa làm gối nằm nữa chứ…
“Ùm, ùm, ngon quá… anh mua đá bào này ở đâu thế, ngon quá đi mất!” Cô nằm trên chân anh, gương mặt hạnh phúc đến ngây ngô. Thiếu Anh chỉ cười không đáp. Nếu nói cho cô biết thứ này mua ở đâu về thì từ rày về sau cô sẽ không tìm anh nữa.
Cô cũng không hỏi gì thêm, càng không để tâm đến những đôi trai gái chung quanh quên cả hẹn hò mà chỉ tập trung vào họ bằng ánh mắt hiếu kỳ. Trong đó không ít các cô gái đã có bạn trai nhưng vẫn thầm thương trộm nhớ anh chàng Thiếu Anh hào hoa đang tan nát cõi lòng.
Linda cười rằng: “ Thiếu Anh này, mau nhặt đi!” Thiếu Anh ngơ ngác: “Nhặt cái gì cơ?”. “Những con tim tan vỡ.”
Thiếu Anh vẫn không hiểu cô đang ám chỉ gì, nhưngchỉ cần được ở chung với Linda thì anh không thiết đến những thứ khác, mặc cho những lời nói của cô có đôi lúc khó hiểu. Cứ như lời của Linda thì, cô chỉ là một con ruồi, nếu như bị nuôi như một con bồ câu thì ắt cô sẽ phát điên lên mất. (Chú thích: Câu nói này là nguyên văn được phát biểu bởi ông bố bay bướm của tác giả) Thế nên, Thiếu Anh là bạn trai mà cô thích nhất, bởi vì anh không bao giờ quản lý việc riêng tư của cô, cho dù cô có hôn hít hay ôm ấp với bạn trai khác, anh cũng rất mực khẳng khái rộng lượng.
Cô thích nhất vẻ khờ khạo không biết mọi việc của anh, nhất thời phóng túng, cô móc tay với Thiếu Anh. Thiếu Anh hơi cúi đầu xuống, đôi mắt vốn chứa đầy tà khí giờ trông rất ư vô hại. Chính ánh mắt trong vắt như gương này đã khiến cô “Phải lòng”,vừa bắt gặp lại chúng,cô bèn ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đặt lên chiếc hôn.
Một thoáng hụt hơi, mặt Thiếu Anh đỏ như gấc, làn môi lạnh ngắt tựa như gió đông ghé sang. Anh nhìn cốc đá bào trong tay, may mà còn kiếm chế được. Lạy chúa! nếu không thì lại một tai hoạ nữa! Linda lại không lúng túng như Anh, vẫn tự nhiên mà rằng: “Ngon không? Anh mua về mà vẫn chưa ăn được miếng nào .”
Thì ra là đá bào, Thiếu Anh mặt đỏ bừng gật đầu, Linda bón cho anh, dù có khó ăn mấy thì cũng ngon lành ngay, huống hồ món này cô đã ăn tự nãy đến giờ.
Linda ngồi dậy, lấy cả cốc đá bào trong tay anh, cũng không thiết người ta có xấu hổ hay không, tì hai cánh tay lên người anh bảo: “ Nếu như Thiếu Anh thích thì em sẽ bón cho.” Thiếu Anh không nói lời nào chỉ gật gật, gương mặt còn đỏ hơn lúc nãy.
* * * * * * * *
Chiều, Linda cuối cùng cũng xuất hiện trước cửa lớp A. Chỉ là đứng trước cửa mà đã khiến các nữ sinh gần đấy xì xầm cả lên, họ đều đang đoán liệu có phải cô đến tìm Phục Hy hay không. Dường như chỉ chờ cô bắt chuyện với anh ấy, tất cả lại có đề tài bàn tán mới.
Cô ló mặt vào bên trong, dáo dác tìm kiếm tứ phía. Bỗng ánh mắt cô dừng ở Phục Hy, nhưng chỉ một giây sau, như thể một thế kỉ trôi qua, tất cả các cô gái đều dán mắt nhìn. Gần sắp đến bên cạnh cô, cũng là lúc cả bọn sắp thất vọng ê chề đến nơi, một nam sinh khác đến vỗ vai Linda.
Đấy là anh Chàng thân hình mảnh mai, nước da ngăm ngăm bánh mật, đôi môi hơi dày. Bên tay trái với bảy lỗ, đeo những chiềc khuyên tai bạch kim kích thước nhỏ dần. Tai phải lại không có một lỗ nào. Trông như một môn đồ phản nghịch trong phim truyện đầu kiếm.
“Quách Hạo!” Linda vừa trông thấy anh liền vui vẻ hẳn lên, “Anh chẳng phải đã hứa đưa em đi xem triển lãm xe hơi hôm nay sao?”. Phục Hy như bị đóng băng, không lẽ mục đích cô ta đến đây không phải tìm mình sao? Đây cũng là vấn đề mà “Các khán giả” chung quanh đang thắc mắc, tuy giữ lại Phục Hy. Nhưng mất đi một trong ba thành viên đứng đầu của hội điển trai trong trường! Lần này thì Linda đã “Sưu tập” đủ bộ mất rồi!
(Chú thích: Ba thành viên đứng đầu hội nhiệm kì vừa rồi chính là Thẩm Thiếu Anh , Tiều Thịnh, Quách Hạo. Cả ba chiếm rất nhiều sự ngưỡng mộ từ phe liễu yếu đào tơ. Nhiệm kì này chỉ mỗi Phục Hy là độc tôn nhưng sô người hâm mộ chẳng là bao nhiêu! Ngoài ra vẫn không tính phần của Khương Đinh vì là thầy giáo).
Phục Hy chết lặng đó, anh đã lần thứ ba rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan trước mặt Linda. Linda hớn hở nhìn Quách Hạo nhưng Quách Hạo lại nói nhát gừng: “Được rồi! Anh biết rồi! Sao em cứ phiền thế không biết! Em nghĩ rằng anh cũng quên quên nhớ nhớ như em sao? Ngốc!”
“Anh…sao anh lại đối với em như thế? Em không đi nữa đâu!” Linda lập tức trở mặt rất nhanh trước khi mọi người kịp hiểu vấn đề. Trông cô như sắp khóc đến nơi, Quách Hạo hơi bối rối: “Thôi mà! Được rồi!Sao em cứ hở chút là giở bộ dạng đó với anh? Anh ghét nhất là thấy con gái khóc lóc. Thôi thôi là lỗi của anh, em đừng như thế nữa nhé!” Trông Quách Hạo thực như người không biết lầy lòng con gái, hay là đã quen với cung cách câu ấm nên ngay cả nói chyện với con gái cũng không bỏ thói kênh kiệu. Dẫu thế, nét bao dung va dịu dàng đều lột tả trên gương mặt đó.
Linda trông bô dạng anh như thế, nước mắt vẫn còn vương đấy, ngay cả mũi cũng hồng hồng thút thít, đã nở nụ cười: “Hì hì, gạt anh đấy thôi! Tí nữa nhớ chờ em đấy nhé!” Nói đoạn vuốt vai Quách Hạo vài cái rồi bỏ đi.
Quách Hạo hình như vẫn đang định nói gì, mắt nhìn theo Linda vẫn không buồn gọi lại, cảm thấy sự vui vẻ của cô vẫn còn vương vấn.
Trông vẻ mặt hạnh phúc của chàng ta, mọi người đều biết liền ngay đó là một nạn nhân mới của nữ ma đầu, chỉ biết ngậm ngùi tiếc thay cho anh. Ngày tháng sau này đối với anh ta chắc chắn không được bình lặng. Cuộc sống đó, cứ như trong hậu cung của các phi tần thời phong kiến, mòn mỏi chờ được hoàng đế điểm mặt. Lại không được phép thúc “cô ấy”, nếu không ắt bị đày vào lãnh cung. Phùng Tháp bây giờ là một ví dụ điển hình.
Phục Hy vốn đã gần như quên đi mọi chuyện, nhưng lại bị những lời an ủi của các cô nữ sinh làm cho trở về với hiện tại: “Đừng buồn, đừng khóc. Tớ đã bảo cậu nên sớm chuẩn bị tâm lí rồi cơ mà. Linda đó, thực quá quắt quá thể…Lúc trước cô không phải luôn hẹn hò một cách bí mật sao mà nay lại…”
Cô gái bên cạnh cô đang phát biểu kia đã nước mắt lưng tròng, khiến cho những người chứng kiến đều không khỏi chạnh lòng.Cô gái vừa dứt lời, quay sang gọi Phục Hy.
Phục Hy nhìn theo hướng gọi, hỏi xem cô ta có việc gì. Cô ra chiều am hiểu: “Tớ cảm thấy cậu cũng khá đấy, thế nên chắc rồi cũng là mục tiêu của con Linda đó…Nếu như cậu không còn muốn được toàn mạng thì đừng bao giờ ngốc như ba lãnh tụ hội điển trai nhiệm kì trước.”
Cẩm Phục Hy rằng: “Ba anh chàng nào cơ?” “Hoàng tử sầu muộn Thẩm Thiếu Anh, cậu ấm quý tộc Tiểu Thịnh và cả giáo chủ Quách Hạo.” Đoạn cô thở dài, “Quách Hạo ban đầu không rơi vào cạm bẫy của cô ta nhưng bây giờ cũng…Đừng trách tớ nói lời nghe chói tai, Linda đối với bọn con trai mà nói, không khác gì ma tuý, hễ dùng là nghiện, hễ nghiện là tiêu.”
Phục Hy gật gù nhưng trong đầu rỗng tuếch. Anh chỉ tự nói với mình, đừng tin những lời người khác nói, đừng nên tin… đừng tin..
Quán nhỏ bên cạnh học viện, Linda ngồi đó, tay cầm thanh kem, chân gác lên chiếc ghế khác, ngoe nguẩy. Cô cố ý lảng tránh, không nhìn Phục Hy đang tiến đến: “Linda…” Linda vui vẻ quay sang, nhưng gương mặt bỗng chốc thất vọng: “À…thì ra là anh, tìm em có việc gì thế?”
Phục Hy trông phản ứng của cô, vừa bối rối vừa buồn bã, ấp a ấp úng cả nửa ngày trời không thốt lên lời. Trông anh với bộ dạng như vậy, Linda đoán chừng biết được nguyên nhân nhưng vẫn bình thản: “Nếu không nghĩ ra thì thôi để hôm khác vậy, em đang đợi bạn. Anh có muốn chờ chung với em?”
Phục Hy càng cảm thấy khó chịu, cuối cùng cũng lên tiếng. “Em… sao em không ngó ngàng tới anh?” Linda lại ra vẻ vô tội mà rằng: “Em? Có đâu?Em chẳng phải đang nói chuyện với anh đấy sao?”
“Anh không nói cái đó…” Anh ta không biết làm sao để diễn đạt. “Thôi được rồi! Để hôm khác nói tiếp vậy! Bạn em đến rồi!” Linda ngắt lời Phục Hy, chạy về phía sau lưng anh . “Quách Hạo! Thì ra anh nãy giờ đứng bên đó thế mà em không thấy, làm mất công đợi lâu quá!”
Tiếp đến là lời hờn mát của Quách Hạo: “Cô bé khờ! Em có biết anh đợi biết bao lâu chưa? 52 phút rồi đấy…gần cả giờ!”
Phục Hy chứng kiến cảnh tượng, đột nhiên tủi thân, nhớ đến cảnh hôm trước với Thiếu Anh. Bây giờ mình cũng là Thiếu Anh của ngày trước đấy ư?
Mấy hôm sau.
Lớp học A, một đám nữ sinh đang rôm rả. Phục Hy ngơ ngẩn ngồi trong lớp, tâm hồn đã đi đến tận chân trời xa xăm. Bỗng một giọng nói khiến anh như sực tỉnh: “Mấy năm gần đây đám phóng viên của Thời Báo Kinh Tế mà cũng làm chó săn nữa. Lại còn chụp bức ảnh rõ nét đến thế! Nhưng mà đấy có thực là Linda trường ta không nhỉ?”
Anh ngước nhìn theo hướng người đang phát ngôn, một nữ sinh trong cái “xóm nhà lá”. “Nhưng theo tớ thì không giống lắm,” một cô khác tiếp lời “Cậu nhìn cô gái trong ảnh mà xem, trông yểu điệu thế kia, làm sao lại là Linda nhà mình? Mặc dù trong như hai giọt nước, nhưng mà nếu Linda mà ngoan hiền tử tế thế kia thì chắc mặt trời mọc hướng tây mất!... Hơn nữa nếu đứng thật là cô ta, thì đâu chỉ là nắm tay đơn giản thế kia! Tớ cá rằng tiếp theo cô ta phải hôn môi anh chàng ấy !”
Cô gái bắt chuyện lên tiếng: “Dào ôi, tớ lại mong là Linda. Cô ta bay bướm thế kia, nói không chừng vài hôm nữa lại đá đít anh chàng Thích Huy nhà giàu. Nhưng nếu là tiểu thư của ông giám đốc nào đó, thì những chuyện ngưu tầm ngưu, mã tầm mã này có gì là hấp dẫn?”
“Cậu bỏ cuộc đi là vừa! Tớ cũng mong đó là Linda! Nhưng cậu có bao giờ thấy cô ta lại đổi khẩu vị chưa? Cái cô ta cần chỉ là vẻ bề ngoài bảnh bao chứ không phải là xuất thân quyền thế!”
“Ý cậu tức là Thích Huy vừa không xí trai vừa không đủ tư cách sao? Tớ cho cậu một trận đây!...”
Trong lúc họ sắp sửa khai chiến, một giọng nói ồn ồn cất lên: “Cho tớ xem tí nhé?”. mọi người quay sang, Cẩm Phục Hy với vẻ lãnh đạm đang tập trung vào quyển tạp chí trên bàn, bên trên chạy dòng tít màu đỏ: “Cô tình nhân xinh đẹp như hoa. Nguyên nhân đằng sau sự việc chủ nhân tương lai của tập đoàn Huy Hồng huỷ hôn ước với Lương San.” Bên dưới còn có bưxc1 ảnh phóng to, anh chàng tuấn tú đang tay trong tay dạo phố với một cô gái.
Mọi người chung quanh đều ngây ra, họ không hiểu rằng thứ gì có thể lôi cuốn được “vị hội trưởng không màng thế sự” kia. Nhưng anh cứ thế dán mắt vào trang báo. Tuy rằng cô gái trong hình mặc bộ dạ hội trắng mà Linda rất ít khi như thế, tuy rằng mái tóc đã uốn thành lọn to rất gợi cảm,tuy rằng cô ta trang điểm một cách quý phái, không tinh nghịch như Linda, tuy rằng tác động bất ngờ cho thấy bức ảnh đã bị chụp lén…
Nhưng Linda vẫn là Linda! Anh không bao giờ nhầm lẫn đi đâu được! Tâm trạng Phục Hy càng lúc càng trở nên não nề, nhưng gương mặt vẫn không biểu lộ gì.
Nguyệt Lam xuất hiện bất chợt từ trong đám đông, nhìn Phục Hy bất động trước bức ảnh, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh khó chịu lắm phải không?” Phục Hy không nói lời nào.
“Hừm, nếu thực khó chịu thế, thì anh hãy đi mà tìm cô ta!” Nước mắt giọt ngắn giọt dài: “Anh không hề để tâm đến cảm xúc của em chút nào! Thế thì em cũng không cần phải quan tâm đến anh làm gì! Anh rầu rĩ thế thì cứ tìm cô ta! Em không hề gì! Thực không sao…” Vừa nói cô vừa lã chã nước mắt. Phục Hy lạnh lùng: “ Không ai để ý đến cảm xúc của mình tì em cũng không cần thiết phải tự trách bản thân.” Nguyệt Lam rầu rĩ và khó chịu đến mức không muốn nói gì.
Lúc này một giọng nói xóc xiểm vang lên: “Á chà, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là nàng công chúa Bạch Tuyết.”
Cả lớp ngẩng cổ lên nhìn, Linda đứng tựa người vào thành cửa, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ hệt như “Nữ tướng cướp”, trông thái độ của mọi người vẫn điềm nhiên tự đắc: “Lần trước xem phim Biển rộng tình duyên, lần này lại là Vườn yêu nữa chắc? Công chúa Bạch Tuyết thân mến! Tôi thấy gia đình cô cũng thuộc tầng lớp khá giả đấy, việc gì phải dây vào tên Eskimo ấy cho mệt xác? Tốt hơn hết cô nên tìm những anh chàng xuất thân nề nếp thì hơn. Tìm tên này làm quái gì, có phải thân lừa ưa nặng không?”
Nguyệt Lam giận đến nỗi tím tái cả mặt, vừa nãy Phục hy khiến cô không phải khốn khổ, nay lại đến Linda, cô suýt tí nữa thì ngất đi. Không ngờ Linda vẫn chưa chịu buông tha, lời nói càng lúc càng cay nghiệt: “Nói như thế, thì tôi chính là chị Học Tĩnh của cô rồi đấy, bây giờ vì anh Hoa Trạch, cô hãy quì xuống vang xin đi, có vậy mới ra vẻ đáng thương chứ!”
“Cô…cô…” Nguyệt Lam rên rỉ, chỉ muốn chết quách cho xong. Lúc này cả lớp đều có mặt, chưa kể đến số đông nam nữ sinh đang theo dõi chăm chú ngoài hành lang. Tất cả đều bất bình trước những lời nói của cô, Linda đúng là một con ma nữ, một con ma nữ độc ác mất hết nhân tính!
“Ngoan nào, lần này cô không phê bình những câu đại loại như Cô ăn nói hàm hồ! Cô nói bậy! tôi không có ý nghĩ dơ bẩn như cô! nữa sao? Hahaha” Linda cười tự phụ, hàm răng trắng lộ ra. “Tôi trông bộ dạng giả vờ của cô chắc cũng chỉ muốn Phục Hy gào lên trước mặt mọi người rằng: Thực ra người anh yêu là em! Em đừng đi đâu nữa hết! Anh chưa hề yêu cô gái nào một cách sâu đậm như thế! Từ nhỏ anh đã thích em rồi! Đúng chứ? À, nói đến đây tôi đột nhiên nhớ ra một câu chuyện. Chiếc giày nhỏ xinh trên cổ anh ta là do cô tặng chứ gì? Thật đúng là đôi thanh mai trúc mã, hay cho món vật định tình, sao thế, bây giờ anh ta không cần cô nữa rồi sao? Lời đính ước của giày thuỷ tinh đã vô hiệu ư? Thế thì thực đau lòng cho người con gái đức hạnh nhỉ?”
Đoạn Linda quay đầu ra sau, dường như nói với ai đó, rồi quay trở lại tiếp: “Thôi nhé, tôi phải đi đây. À, Lam Lam bé nhỏ thuần khiết, bớt xem những tình cảm lâm li bi đát ấy đi nhé! Sẽ rất ngố trong tình yêu đấy! Tôi trông cô học thuộc lòng những câu thoại đó, đến bản thân tôi đã xem nhiều lần mà vẫn không sánh được với cô, thật khâm phục vô cùng. Nhưng phim ảnh thì rốt cuộc chỉ là phim ảnh đừng bao giờ lầm lẫn với hiện thực. Bởi vì tình địch trong thực tế không bao giờ hạ thấp uy phong mình, nâng cao bản lĩnh người, tự bôi tro vào mặt mình để tăng thêm ánh hào hoa cho cô. So với tôi, cô mãi là cái bóng lầm lũi phía sau. Cho nên đừng so đo với tôi làm gì, chỉ khiến cô thêm chạnh lòng mà thôi.” Nói rồi ngoảnh mặt bỏ đi.
“Linda!” Phục Hy gọi giật giọng. Nhưng Linda không đoái hoài gì đến anh, vẫn cứ thế với Nguyệt Lam: “ Cô xem, anh ta đã không cách nào rời khỏi tôi. Biết làm sao đây? Cứ đeo bám như đỉa, nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không giành anh ấy với cô. Vì tôi không thích được một thiên sứ chiều chuộng, tôi thích mèo meo hơn!”
Lúc này mọi người mới nhận ra tự nãy giờ cô vẫn nắm lấy tay anh chàng Thẩm Thiếu Anh. “Chính là chú mèo meo này đây.” Cô đưa tay sờ vào gáy anh ta, càng lộ vẻ đắc ý, “Anh ta là một trong những con mèo ngoan nhất, lại vừa đẹp trai, biết lấy lòng tôi nhất, phải không Thiếu Anh?”. Thẩm Thiếu Anh không nói gì, chỉ nhìn cô ta, ánh mắt hơi e ngại và mê mẩn.
Cẩm Phục Hy nhìn cô, không hiểu sự việc là như thế nào, chỉ cảm thấy mình như đã bị lừa. Thì ra “gã phù thuỷ” kia chính là một trong ba đầu tàu của “Họi điển trai” mà mọi người vẫn tự phong.
Linda chẳng nói gì thêm, nắm lấy tay Thiếu Anh, nhún nhảy bỏ đi. Thiếu Anh đi chậm phía sau, trông thực không khác chú mèo meo đã bị thuần phục, ngoan ngoãn theo chủ nhân.
* * * * * * * *
Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đây vốn là nguyên tắc của Linda. Trước tiên cô tạo ấn tượng thuỷ mị khiến Thích Huy phải lòng một cô gái chân phương và nết na. Tuy xuất thân quý tộc, phải chịu nhiều sự ràng buộc từ phía gia đình, từng gặp gỡ không ít tiểu thư đài các, thế nên nếu xuất hiện với phong cách một cô gái phá cách sành điệu ắt sẽ khiến anh chàng này bị lôi cuốn nhất thời. Rồi cuộc tình giữa hai người cũng rất nồng nàn cháy bỏng, thế nhưng cách yêu này tuyệt không thể đi đến thành công, không thể khiến cho đối phương tê liệt lâu dài!
Chỉ cần anh ta có cảm giác mạnh mẽ trước một cô gái là mọi chuyện sẽ đạt! Nhưng lúc cần đưa cô ta đi xã giao, một cô gái với phong cách quá Tây sẽ đem đến áp lực khá lớn vì phải chứng tỏ đẳng cấp của mình! Thế thì cuộc tình này ắt sẽ vào ngõ cụt. Do đó, muốn duy trì mối quan hệ bền vững, tốt hơn hết vẫn là mẫu bạn gái quy cũ, nhưng thỉnh thoảng nên pha chút tinh nghịch.
Linda sau khi tổng kết những kinh nghiệm tiếp xúc với tầng lớp quý tộc (ai bảo cô không nhắm đến những anh lắm tiền), cuối cùng cũng chọn tác phong mẫu mực để tấn công đối phương.
Trông Thích Huy sắp cho xe chạy, cô khẽ nói với ánh mắt dịu dàng: “Anh Huy, cám ơn anh.” Thích Huy đưa tay sờ vào trán và nhìn cô, ánh mắt ấm áp: “Vì cái gì nhỉ?”
“Cảm ơn anh vì đã tốt với em như thế… nhưng mà em lại…” Cô tỏ vẻ hổ thẹn, “Em lại…” Thích Huy từ tốn: “Không sao, đấy là do anh tự nguyện.”
Nếu cứ kéo dài tình trạng như thế, anh sẽ nghĩ rằng cô ta không thích mình, người cô ta yêu chỉ là anh bạn trai trong quá khứ. Tuy rằng khó để “diễn”, nhưng cứ như lời của bà Lily: Muốn câu cá lớn, thì phải thả dây dài lười to.
Linda nhìn vào trong kính xe, cô gái có ánh mắt long lanh, tóc xoăn lọn lớn, trong lòng nghĩ: Không lẽ lần nào gặp anh ta cũng làm cho tóc xoăn thế này ư? Rất dễ hư tóc đấy.
“Anh Huy, em uốn tóc xoăn có phải trông rất xinh không?” Linda nhìn anh với ánh mắt rạng ngời, nhưng trong bụng lại nổi hết gai ốc lên vì chính lời nói của mình. Cô thực không thể chịu đựng nổi vai diễn này. Nhưng nếu đặt câu hỏi “Kiểu tóc này trông đẹp không anh?” thì chẳng hiệu quả nữa.
Thích Huy xoay đầu sang nhìn cô, vẫn từ tốn: “Anh cảm thây, em để tóc nào cũng xinh.” Linda mặt thẹn thùng: “Cám ơn anh.” Anh không nói gì nữa, mỉm cười rời khỏi xe.
Sảnh lớn của “Kim Bích Lâu”, có vô số cậu ấm cô chiêu xuất thân thượng lưu. Cả ngày hôm nay, bố Thích Huy là Thích Liêu đứng giữa đại sảnh, dường như đã đợi khá lâu. Linda cùng với Thích Huy trong bợ lễ phục màu trắng cung bước đến.
Linda tay nắm tay Thích Huy, không hề tỏ ra căng thẳng, phong thái thanh thoát nho nhã. Những nơi sang trọng phồn hoa cô đã tiếp xúc khá nhiều, “Kim Bích Lâu” cũng đã đến không ít lần, mỗi lân như thế các khách mời đều tiêu tốn không ít cho các khoảng phục sức. Thế nhưng Thích Liêu lại nghiễm nhiên bao hết cả toà nhà kiến trúc này chỉ với mục đích gặp tận mặt cô gái “Hoa nhường nguyệt thẹn” xuất hiện song song với con mình trên tạp chí. Đồng thời ông cũng muốn để mọi người thẩm định xem cô ta có thực ưu tú vượt trội hơn Lương San.
Không ít khách mời có thái độ cười chê cô Linda không biết “Trởi cao đất dày” đó, nên biết Lương San là một cô gái như thế nào! Ngay cả những tạp chí uy tín cũng không đưa ra một lời bình phẩm nào đối với cô gái tài hao song toàn này. Bất cứ ai lăn lộn trên thương trường, không biết đên Lương san thì đừng xem thời báo Kinh tế làm gì!
Xuất thân thì không cần bàn cãi, điểm chính yếu là, cô ta có được phẩm chất vượt trội của một học giả uyên bác trong lĩnh vực kinh tế. Thành tích học tập luôn dẫn đầu, tốt nghiệp bằng hai từ một trường đại học danh tiêng thuộc Hoa Kỳ, sở hữu 4 tấm bằng thạc sĩ chuyên ngành kinh tế… Nhưng khiến giới mày râu nể nang chính ngoài việc có kiến thức uyên thâm, cô còn có một thân hình và gương mặt không chê vào đâu được. Lương San còn gần như là một người mẫu nữa.
Một cô gái toàn diện đến thế, chỉ có Thích Huy mới xứng. Ấy thế mà THích Huy trước giờ vẫn đối tốt với Lương San, nay vào đúng lúc hai nhà chuẩn bị tiến hành lễ đính hôn thì giở quẻ!
Bà Thích thực chẳng có chút thiện ý nào với cô Linda kia, Lương San mà bà rất mực yêu thương nay tự ti đến nỗi lầm lì trốn trong nhà, thậm chí không có đủ can đảm đến dự buổi tiệc hôm nay! Hơn nữa cái cô Linda ấy không biết thuộc tầng lớp nào, thực không hơn những bông hoa dại ven đường, làm sao có thể sánh đôi với con trai bà!
Có lẽ nam giới luôn lí trí hơn, ít ra trong mắt của Thích Liêu, Linda xem như đã qua ải thứ nhất. Trong buổi dạ hội trên trăm người, dưới những con mắt săm soi kia, con bé vẫn không tí luống cuống, ngược lại, mọi cử chỉ đều rất mực đoan trang điềm đạm.
Hai người bước đến trước mặt Thích Liêu, cả đại sảnh đều im bặt. Ngay đến Thích Huy cũng bắt đầu lo sợ rằng Linda sẽ thất lễ khi mất bình tĩnh. Ấy thế, Linda vô cùng tự tin, nở nụ cười xã giao đầy tính chuyên nghiệp: “Xin chào tổng giám đốc Liêu.” Sau đó chìa tay về phía ông.
Thích Liêu hơi có phần ngạc nhiên, con bé trước mặt nhìn ông trực diện với ánh mắt tự tin không kém phần cung kính. Đây tuyệt không phải ai cũng làm được như thế, càng không thể học hỏi một sớm một chiều nếu xuất thân dân dã. Con bé này gia cảnh thế nào nhỉ? Trong lòng nghi vấn, ông vẫn đưa tay ra xã giao, tỏ vẻ khách khí: “Xin chào, cô Linda.”
Nụ cuời của Linda càng thêm rạng rỡ, giọng nói tỏ vẻ vui mừng: “Từ lâu đã nghe tiếng giám đốc Liêu và tài năng quản trị xuất chúng. Hôm nay hân hạnh được gặp, quả thực phong độ phi phàm. Nếu gọi ông với danh hiệu Doanh nhân Đương Đại thiết nghĩ cũng không quá lời tí nào. Thế nhưng, hôm nay người mà con muốn tìm gặp không phải là tổng giám đốc Liêu tiếng tăm lừng lẫy.”
Thích Huy bỗng chột dạ, Linda hỡi Linda, đừng bao giờ sơ xuất trong giây phút then chốt này! Thích Liêu cũng cảm giác bất thường, vẫn với nụ cười trên môi: “Thế thì, con đến đây tìm ai nào?”
Linda không thay đổi sắc mặt: “ Con là bạn gái của con trai giám đốc. Thế thì liệu có thể được phép xưng hô một tiếng: Bác Liêu trai?”
Trong khoảnh khắc, Thích Liêu chưa kịp phản ứng nhưng ánh mắt đã lộ vẻ vui sướng vì sự hóm hỉnh của cô bé: “Ha ha ha… không hổ là bạn gái của con trai ta! Thật thông minh lanh lợi!”
Tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay hoan hô, Linda nghiêng người đáp lễ vô cùng thanh lịch. Thích Huy càng thêm phấn chấn, anh không tài nào nghĩ đến, rằng Linda lại ứng xử khéo léo như thế. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ khâm phục và trìu mến. Thế nhưng hễ nghĩ đến người con trai tên Uy bất khả chiến bại trong lòng cô ấy, anh lại thoáng đau xót.
Tiếp đó, Linda và Thích Huy ngồi vào bàn tiệc. Cô nhìn thấy người phụ nữ tất mực chỉnh chu, phong thư tài mạo quý phái. Tuy trông bà ta hãy còn trẻ nhưng ánh mắt lại sâu sắc thấu hiểu tình đời. Hơn nữa chi tiết quan trọng nhất chính là, trông ánh mắt bà ta rõ ràng có ý thù địch với mình.
Cứ tạm thời bắt chuyện thử xem sao. Cô cầm ly rượu, đến trước mặt người phụ nữ đó: “Con nghĩ, bác hẳn là Bác Liêu gái?”
Bà Thích thì không rộng lượng như chồng, tuy trong lòng có thành kiến với cô gái nhưng vẫn lịch sự: “Làm sao cô biết được điều đó?”
“Đương nhiên con không thể dựa vào cử chỉ mà đoán ra. Nếu chỉ bấy nhiêu đó thì… hẳn không dể dàng tí nào.” Cô mỉm cười, “Nhìn vào đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng, khuôn mặt, sắc thái… thì đã biết phong cách tổng hợp của bác Liêu trai va gái. Con cứ thế tìm xem dì nào trông giống anh Huy là được rồi.”
Mọi người đều bảo con trai giống bố không giống mẹ, trước giờ chưa từng nghe ai nói Thích Huy trông giống mẹ. Thế nên vừa nghe Linda bảo thế, bà Thích liền cười vui vẻ “Trông bác thực giống Thích Huy sao con?”
Đương nhiên là không giống! Linda nghĩ thầm, vừa vào đại sảnh thì đã để ý đến bà ta rồi. Mọi người đều hết sức lễ độ với bà ấy, hơn nữa ánh mắt bà ta nhìn mình lại không vui, dễ thường đoán cũng biết đấy là ai. Ấy thế, Linda lại tỏ vẻ ngạc nhiên quá đỗi: “Chẳng lẽ… không ai nói với bác điều này sao? Rõ ràng thế kia mà…”
“Mọi người đều bảo nó giống bố, ít ai nói giống bác đây lắm.” Bà Thích cười thoải mái, con bé này dường như không đến nỗi khó ưa như mình tưởng. Bà ta lại hỏi: “Cô Linda này, không biết nhà ta làm gì nhỉ?”
“Thưa bác, cứ gọi con là Linda ạ.” Linda cười bảo: “Mẹ con làm việc ở bộ ngoại giao. Bố con từng là phó cục trưởng cục cảnh sát nhưng bây giờ thì không rõ…”
Bộ ngoại giao, cục cảnh sát? Khá đấy chứ, bà Thích gật gù, cũng không hỏi gì thêm. Bà nghĩ bụng, nếu con trai bà đã thích con bé này đến thế, xuất thân con bé cũng không tồi, thế thì thôi vậy, miễn cưỡng chấp nhận. Bà tự nhủ, thôi thì cho qua chuyện của Lương San.
Linda thở phào, lạy chúa, cũng may mẹ đã dạy cho vài chiêu hữư dụng, hôm nay có gì sơ suất chắc mình sẽ bị mắng té tát cho xem. Cho dù trong lòng miên man với ý nghĩ đó, cô vẫn nở nụ cười tâhn thiện khiến mọi người đều thích, thong thả dùng thức ăn.
* * * * * * * * *
Trăng lên cao chót vót, đêm tĩnh mịch.
Chiếc xe hơi của Thích Huy dừng trướoc nhà Linda. Anh bướoc xuống mở cửa xe cho cô, thế nhưng Linda do dự không bước xuống. Mãi đến khi Thích Huy đưa mắt nhìn cô hỏi xem có việc gì, cô mới từ từ bước xuống.
Thích Huy nắm lấy tay Linda hưng phấn: “Linda, biểu hiện của em hôm nay thật khiến anh bất ngờ đấy.” Linda chỉ nhìn anh cười mà không đáp. Trăng núp sau đám mây, khuôn mặt của cô lúc mờ lúc tỏ nhưng đôi mắt thì long lanh trong vắt. Những lọn tóc xoăn dưới ánh trăng càng thêm quyến rủ, Thích Huy đưa tay vén lấy tóc cô, cúi xuống đặt chiếc hôn lên đấy: “Linda bé bỏng, sao em lại uốn tóc xoăn?”
“Bởi vì mỗi khi em uốn tóc xoăn lên, anh đều nhìn em lâu hơn.” Cô thỏ thẻ, “Em muốn trông thấy anh vui.” Thích Huy không nói gì nữa, nhìn cô âu yếm, ghé sát gần.
Linda gào lên trong bụng: Trời hỡi, vầng trán kia, đôi môi kia, nước da kia, muốn hôn quá đi mất! Hôn cái nào, lại gần đây nào! Nhưng, cô lại nhẹ nhàng đưa tay lên ngăn lấy bờ môi anh. Đôi gò má đỏ ửng lên: “Anh huy… nhanh…nhanh quá rồi…” Sau đó hết sức thẹn thùng, tựa đầu vào lòng anh: “Em sợ” Trong lòng nhủ thầm, sờ soạng thôi cũng sướng cả người, thật chỉ muốn ôm hắn ta, hôn cho thoả thích!
Thích Huy lại không hề giận dỗi, ngược lại thêm phần sung sướng, anh ôm chầm lấy cô rất lâu. Mãi một hồi sau, trong sự lưu luyến của Linda, cô đứng trước cổng nhà tiễn Thích Huy. Cho đến khi chiếc xe đã khuất bóng,cô mới thở phào .
Bởi vì khi vừa đến nơi, cô đã thấy một chiếc Toyota màu bạc ánh hồng cách đó không xa. Quả nhiên, một bóng người gầy gầy bước ra từ chiếc xe.
* * * * * * *
Có lẽ do bầu không khí trang trọng quá thể của “Kim Bích Lâu” chăng, mà giờ đây Linda cảm thấy như mất sức, chỉ muốn đi ngủ sớm. Tuy cô đã ứng phó trôi chảy trước bố mẹ Thích Huy nhưng giờ toàn thân không còn chút sức lực.
Lúc này nhìn thấy Cẩm Phục Hy, cô càng mệt mỏi thêm. Tuy vậy, cô không ngờ trông anh lại thương tâm đến thế. Anh bước đến trước mặt cô, không nói lời nào.
“Tại sao bọn con trai lại cứ thích đứng đợi trước cửa nhà con gái nhỉ?” Rồi cô tự tiếp tục: “Chính xác, tất cả con gái đều rất thích như thế.” Nhưng Phục Hy lại nói sang vấn đề khác: “Em… chỉ vì khiến hắn vui mà em lại uốn tóc xoăn ư?” Linda thoáng bất ngờ nhưng lại rất nhanh cô lại tỏ vẻ không việc: “Thì ra anh đã nghe hết rồi à? Ừ đấy! Không được sao?”
Anh lại không đáp, chỉ hỏi: “Chỉ cần hắn vui là em cũng vui sao? Thật không?” Cô gật đầu không cần nghĩ ngợi. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói với anh nhưng lời đó. Nếu như muốn lừa anh , cô có thể tuỳ tiện tìm một chục lý do để biện hộ, nhưng cô đã không làm thế. Có điều cô không thể tưởng tượng rằng, như thế đối với Phục Hy là đả kích to lớn đến nhường nào!
Anh chau mày, cắn môi dưới. Anh biết rằng mặc cho mình có cắn chặt đến mấy cũng không khỏi run lên. Anh chỉ nghe tiếng con tim đập mạnh, lồng ngực như sắp vỡ tung vì càng lúc nó càng đập dữ dội!
Cô phát hiện vẻ bất thường của anh, nhưng lại không biết nên làm gì hơn. Bất chợt cô lại cảm thấy lo sợ, lo anh sẽ buồn, lo anh sẽ bị tổn thương, Bỗng nhiên, Phục Hy đẩy cô vào tường: “Thế thì anh là gì? Anh là cái gì!” Anh kêu gào lên một cách đau khổ, “Thế những việc trước kia em đối với anh thì là cái gì?!”
Nếu là trước kia, Linda nhất định giở giọng trêu chọc anh ta, bảo rằng không ngờ anh là con trai mà bắt con gái chịu trách nhiệm. thế nhưng cô không thốt lên được lời nào! Cổ họng như thể bị vật gì đó làm cho tắc nghẽn, cô muốn nói một vài câu nhưng đến phát âm cũng không xong.
về sau, anh lên tiếng van xin: “Linda, nói cho anh biết…anh là cái gì đối với em?” Cô vẫn im lặng, anh nắm lấy hai vai cô lắc mạnh: “Em nói đi! Nói cho anh biết, anh có vị trí gì trong thâm tâm em?! Hả?!”. Nhưng Linda cứ ngây người đứng đó bất động. Đôi mắt anh giờ trông thấy cả những mạch máu li ti, như thể đã lâu lắm rồi chúgn không được nghỉ ngơi. Đêm mùa hè, gió gợn nhẹ mang theo hơi nóng. Gió hạ luôn nóng ẩm, nhưng anh chỉ cảm thấy lạnh khắp người! Cái lạnh tê tái da thịt, trống ngực anh vẫn thùm thụp không ngừng. Anh chỉ mong cô nói một lời an ủi, cho dù là gạt gẫm mình.
Thế nhưng Linda lại buông lời tàn khốc đến nỗi anh nghe con tim mình băng giá: “Baby Hy, lý nào anh không biết rằng, em có rất nhiều rất nhiều bạn trai hay sao?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh , “Mà anh thì… chẳng là gì cả.” Phục Hy chất lặng cả người, tưởng chừng sụp đổ hoàn toàn. Anh cắn chặt môi dưới, vết cắn hình bán nguyệt lộ rõ. Anh chỉ cảm giác tê dại con tim, muốn gào thét lên xem ai có thể giúp anh giải thoát khỏi sự đau khổ?
“Em có biết rằng…” Anh cố gắng thả lỏng, hít thở sâu, dùng hết sự can đảm cuối cùng: “Anh yêu em.” Khôn biết tự bao giờ, trăng xuất hiệu trở lại, ánh trăng chiếu rọi cảnh đêm khiến mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Một tứ ánh sáng dìu dịu nhưng huyền hoặc đổ xuống bờ vai của đôi con người đều trong tâm trạng giằng xé. Họ nhìn nhau không nói gì, phút giây đó thời gian như ngừng trôi.
Lida nhìn lơ đãng, cô muốn tránh ánhmắt của anh. Ánh mắt như viên pha lê sắp tan vỡ muôn mảnh. Cô sợ hãi đối diện với ánh mắt đó, cũng không thể tưởng tượng tiếp theo anh sẽ ra sao. Nhưng cô tiếp tục nói, bất chấp đấy có phải ý nguyện của mình hay không. “Em biết.” Cô trầm lặng, “Thế nhưng, em chán ngấy anh rồi.” Trăng cong cong như được treo trên bức màn màu đen. Gió lại thổi nhẹ, đêm khuya nên nghe rõ tiếng lay động của mảnh vườn nàh.
Tất cả đều chìm trong im lặng. Rất lâu, đèn trong nhà tắt hẳn, chỉ còn mỗi ánh trăng lạc lõng giữa mỗi con phố. Dáng người gầy gầy vẫn đứng đấy, bất động….
"...Ta muốn hát trong những ngày khắc khoải
Một cọng rơm buộc lấy mảnh mây trời
Đừng cố giữ những gì còn sót lại
Không thuộc về mình... có níu cũng vuột thôi!..."